Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 421
Trang Minh Nguyệt sốt ruột, từ trong phòng bệnh lao ra, nhìn con trai đang đứng ở hành lang nói chuyện với y tá, khóc kêu to: “Văn Kiệt, chị dâu con tự sát!”
Hàn Văn Kiệt nghe xong, giật mình biến sắc, ném sổ ký tên phẫu thuật, chạy thật nhanh tới phòng bệnh, lại chạm mặt rất nhiều phóng viên cũng chạy về phía bên này, trong tay cầm máy chụp hình liều mạng chụp, vừa chụp, vừa hỏi: “Bác sĩ Hàn, lúc nảy chúng tôi nghe bà Hàn nói Tần tiểu thư tự sát, có phải không tiếp nhận nổi chuyện CD mà tự sát không?”
Hàn Văn Kiệt tức giận đẩy các phóng viên ra, vọt vào phòng bệnh, thấy Tần Thư Lôi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, tay buông thỏng một bên, một lòng muốn chết, sắc mặt tái nhợt, anh lập tức nhắc cổ tay của cô, đè lên vết thương trên cổ tay cô, sau đó nhấn chuông cấp cứu, bác sĩ và y tá chạy tới, lập tức khử trùng băng bó cho cô, Tần Thư Lôi lại một lòng muốn chết, khóc: “Buông tôi ra, tôi không muốn các người cứu tôi! Con của tôi . . .”
Tất cả phóng viên chồng chất ngoài cửa, xôn xao quay phim, chụp hình, kêu to: “Tần tiểu thư, lúc nảy tại sao cô muốn chết?”
Sắc mặt của Hàn Văn Kiệt lạnh lẽo, lập tức chạy như bay đến cửa phòng bệnh, bảo vệ sĩ đuổi bọn phóng viên ra ngoài, đóng chặt cửa phòng, kéo cửa sổ, đi tới trước mặt của Tần Thư Lôi, thừa dịp bác sĩ và y tá tự băng bó vết thương cho cô, anh đột nhiên dùng một vẻ mặt nghiêm túc và nguội lạnh, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, nhìn chòng chọc đôi mắt trong suốt đầy nước mắt của Tần Thư Lôi, nói: “Chị dâu! ! Bên ngoài bây giờ đã rối loạn rồi, tôi khuyên chị vào lúc này, tốt nhất đừng khiêu chiến lý trí và ranh giới cuối cùng của anh cả tôi! Tôi biết lúc nảy chị cố ý muốn tự sát, cũng là chị để cho vệ sĩ của nhà họ Tần để phóng viên đi vào chế tạo đề tài! !”
Tần Thư Lôi đau lòng khóc, nhìn Hàn Văn Kiệt nói: “Con của tôi mất đi, Văn Hạo cũng đã chạy theo người phụ nữ khác, chú kêu tôi làm sao mà chịu nổi? Ai vì tôi lên tiếng phê phán?”
Hàn Văn Kiệt đau lòng nhìn Tần Thư Lôi nói: “Nếu như chị biết sáu năm trước, vì anh cả, Hạ Tuyết chịu bao nhiêu khổ sở, chị cũng sẽ không nói ra những lời này! ! Chị cho rằng cô ấy không có tư cách lên tiếng phê phán sao? Cô ấy vẫn vì hạnh phúc của rất nhiều người mà im hơi lặng tiếng, bây giờ bị người ta lợi dụng, đi đến bước đường này, rốt cuộc cô ấy làm sai chuyện gì? Chị không nên hận cô ấy! !”
“Vậy tôi nên hận ai?” Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Kiệt gào khóc! !
Ánh mắt Hàn Văn Kiệt đông cứng, nhìn chòng chọc Tần Thư Lôi, nói: “Nếu chị không muốn hận anh cả, vậy chị chỉ có thể hận tình yêu thôi! Đây này là cách tốt nhất đấy! ! Cũng không có ai sống được tốt!”
Nước mắt Tần Thư Lôi run rẩy chảy xuống, nhìn Hàn Văn Kiệt.
Hai mắt Hàn Văn Kiệt đột nhiên đỏ lên, trong lòng có nổi khổ, lại thở dài, nhìn Tần Thư Lôi bình tĩnh lại, sắc mặt anh hòa hoãn nói: “Hiện tại mọi chuyện cũng không chưa ổn định, anh cả tôi cũng không muốn chia tay với chị, chị cần gì phải không buông tha? Tôi luôn kính trọng chị, biết chị nhẫn nhịn, nhưng vào lúc này xin chị ngừng nghỉ một lát đi, nếu như tất cả mọi người mệt mỏi, tất cả buông tay, chỉ một mình chị bình yên sống thôi!”
Nước mắt Tần Thư Lôi chảy xuống.
Hàn Văn Kiệt nhìn Tần Thư Lôi một cái, thở dài một hơi, buông lỏng tay Tần Thư Lôi, xoay người lại, nhìn vợ hứa hôn của mình đang đứng ở cạnh cửa, nhìn mình. . . Hàn Văn Kiệt cũng bất đắc dĩ nhìn cô. . .
Trong lòng Mộng Hàm đau nhói, cúi đầu đi vào, bởi vì cùng Tần Thư Lôi đều là con dâu tương lai của nhà họ Hàn, cho nên cũng rất quen thuộc, cô đứng bên cạnh Hàn Văn Kiệt, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Tuyết. . . Không sao chứ. . .”
Hàn Văn Kiệt đau lòng nhìn vợ hứa hôn, hốc mắt nóng lên, biết ơn cười nói: “Không có gì. . .”
Mộng Hàm gật đầu, đôi mắt đẫm lệ chớp một cái, hít lỗ mũi đỏ bừng, nói: “Anh đi tìm cô ấy đi. . . Nghe nói cô ấy bị thương, có lẽ lúc này cô ấy đang cần anh, lúc trước cô ấy bị thương, anh luôn là người ở bên cạnh cô ấy . . .”
Hàn Văn Kiệt gắt gao nhìn vợ hứa hôn. . .
“Đi đi. . . Em ở bệnh viện chờ anh. . . Nếu như cô ấy tới, em lập tức thông báo cho anh. . .” Mộng Hàm lại nói.
Hàn Văn Kiệt nhìn vợ hứa hôn, cắn răng biết ơn, nói: “Cám ơn em. . .” Anh nói xong liền lập tức chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa nhớ đến sáu năm trước, vào ngày đó, có một cô gái mặc váy đỏ đứng trước cửa phòng làm việc của mình, lặng lẽ rơi lệ, khi phát hiện bản thân mình còn có thể sống, vui vẻ mỉm cười, nụ cười sáng lạn. . .
Tối nay người người trong khắp thành phố vẫn mắng Hạ Tuyết, mắng cô là đê tiện, mắng cô là hồ ly tinh, tờ báo mới nhất viết, Tần gia tiểu thư, một danh viện thế giới bị hồ ly tinh Hạ Tuyết làm hại muốn tự sát, đồng loạt lời mắng chửi nổi lên bốn phía, dân cư mạng vẫn còn đang ngu ngốc chửi rủa, mà cả giới giải trí cũng kinh hãi, bởi vì trong mắt của rất nhiều ngôi sao, Hạ Tuyết là một diễn viên sạch sẽ hiếm thấy, thân phận cao quý, lại là cô gái vô cùng hiền lành, sự cố gắng của cô, bao nhiêu người hiểu rất rõ, có ngôi sao đang tiếp thu phỏng vấn thì ngầm chế giễu, lại có rất nhiều ngôi sao có cảm giác trước tất cả ống kính, người trong cuộc còn chưa nói ra thì không nên phán đoán suy luận bừa bãi, ngay cả Tiêu Vãn Linh trong tổ diễn kịch “Trà Hoa Nữ”, trong giới giải trí đều biết bà ta luôn bất mãn với Hạ Tuyết, nhưng lúc đối mặt với truyền thông, bà ta nói: “Tôi lại cảm thấy chuyện này không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng của mọi người, Hạ Tuyết trong mắt của tôi là một cô gái vô cùng hiền lành, ở trong tổ diễn kịch cũng hòa đồng với mọi người, là một đứa bé thông minh khéo léo, mà CD là loại chuyện cá nhân, xin mọi người cho nghệ sĩ một chút không gian, tất cả chờ người trong cuộc nói rõ đi!”
Mà ngoài ý muốn nhất là Cẩn Nhu, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, Phó Thiên Minh vẫn kiên trì cho Hạ Tuyết đảm nhiệm vai nữ chính, tuyệt đối không thay đổi người! Cẩn Nhu tức giận cầm điện thoại di động lên, hung hăng đập vào gương trang điểm, mặt gương vỡ vụn, chia năm xẻ bảy! !
Phòng xử lý quan hệ xã hội Hoàn Cầu lập tức dùng tất cả thủ đoạn, bắt đầu phát tin về cách nhìn của tất cả các ngôi sao nước ngoài đối với chuyện CD. Ảnh hậu quốc tế Trân Phi nói: “Chỗ đáng thương nhất của diễn viên chính là các cô mỗi một phút đều dùng tánh mạng để diễn xuất mà không thể khống chế! Đây là một loại số mệnh! Mặc kệ bạn có làm tốt hay không, cũng bị vô hình phóng đại, tiếp nhận lời đồn đãi không chân thật, bản thân gặp chuyện rất không công bằng, nhưng chúng ta chỉ có thể chịu đựng!”
Hoàn Cầu đơn phương phát ra công bố, yêu cầu tất cả truyền thông dừng phát hình ảnh, nhận xét không đúng sự thật có liên quan đến Hạ Tuyết, sẽ công khai truy cứu tất cả tờ báo viết không đúng sự thật để giữ kỷ cương luật pháp, sự kiện này, phía chính phủ cho rằng chuyện này là chuyện riêng tư cá nhân, cho nên toàn diện yêu cầu dừng phát tán CD! Dần dần, bắt đầu có một số tin truyền ra: người có tiền thường ở bên ngoài ba vợ bốn bồ, tại sao xảy ra chuyện thì người phụ nữ phải gánh chịu quả đắng này? Nếu như giữa bọn họ có một chút thật lòng? Không phải đáng thương hơn sao? Người đàn ông kia không đứng ra nói một câu sao?
“Hạ Tuyết, tôi xem qua phim của cô, trong ánh mắt của cô toát ra mơ ước thiết tha và khát vọng, nhìn thế nào cũng không giống giả vờ, có thể là có sự hiểu lầm không?”
“Mặc dù thoạt nhìn CD rất thật, nhưng trong giới giải trí, thật thật giả giả, ai biết được? Hay là chờ người trong cuộc nói rõ thôi. . .”
“Đúng vậy, vợ hứa hôn người ta cũng không ra mặt mà?”
Phòng quan hệ xã hội lập tức đưa ra tất cả cao thủ bình luận Internet, bắt đầu xâm nhập vào trong diễn đàn nói: “Tôi nghe nói chuyện này xảy ra sáu năm trước, mà không phải xảy ra hiện tại!”
“À? Không thể nào? Chuyện sáu năm trước?”
“Đúng vậy! Tôi nhìn hình ảnh đó, dường như không phải video hiện tại. . .”
Tất cả lời đồn đãi bay đầy trời, Hàn Văn Hạo, Daniel, Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt lái xe tìm kiếm người khắp nơi trong đêm, lúc nảy nghe cảnh sát giao thông nói Hạ Tuyết dừng xe ở một phố xá sầm uất, sau đó mất dấu, bọn họ cũng nóng nảy như lửa đốt, tăng thêm thời gian tìm người, Dennis vẫn còn ở trong nước, hiển nhiên cả dòng họ Daniel bị bàn tán ầm ĩ, nói lời gièm pha mất hết mặt mũi của Tổng Thống, Dennis cũng đang trong tình huống nguy cấp, phát ra tin tức, yêu cầu chính phủ địa phương nhất định phải toàn lực tìm kiếm con dâu, sự thật sẽ rõ ràng! !
Ông cụ Trần đã nói, sự thật cũng không đáng sợ, chỉ cần cháu đối mặt với sự thật, số mạng không có cách nào đánh đổ được cháu, mọi người đang tìm Hạ Tuyết khắp nơi, nhưng cô ở nơi nào? Suốt đêm mọi người đang tìm cô khắp thành phố, nhưng dường như cô giống một áng mây trên bầu trời, biến mất trong bầu trời đêm tối tăm, chỉ để lại cho mọi người bóng dáng xinh đẹp. . .
Cho dù bạn có bao nhiêu đau khổ, nhưng vẫn tiến về phía trước. . . Đi tới . . . rồi sẽ đến đích. . .
6 giờ sáng, trời vẫn còn tờ mờ.
Trên con đường nhỏ lên đỉnh núi, ánh đèn màu vàng nhạt bởi vì sương mù càng mờ nhạt, giống như những dấu chấm.
Mấy con dê núi nhỏ ở trên đường núi chạy xuống, lại có thói quen chạy vào trong nhà Hàn Văn Vũ ăn cỏ, vì Hàn Văn Vũ sợ dê núi ăn cà rốt của mình cho nên mỗi sáng sớm cũng sẽ để một ít cỏ lúa mạch trên rào chắn, chờ dê đến ăn. . .
Một bóng dáng nhàn nhạt đứng dưới ánh đèn, nhìn mấy con dê núi nhỏ ở đó ăn cỏ lúa mạch, ăn rất vui vẻ, cô cười, nước mắt chảy xuống, đứng ở nơi này nhớ đến lúc xưa có một cô gái đầu để tóc ngắn, khoác chiếc áo màu đen, váy ngắn đen, mang ủng màu đen, chạy đến bạt tai con dê núi, khi đó mình còn trong độ tuổi thanh xuân, hoạt bát vui vẻ, sau khi đối mặt với đau khổ, sẽ hồi tưởng lại thời gian vui vẻ trong quá khứ mà không biết nhìn về phía trước, hoặc phía trước còn có thứ hạnh phúc, vui vẻ hơn?
Hạ Tuyết mặc T-shirt màu trắng, quần jean màu xanh dương, mái tóc xoăn ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt nhìn mấy con dê núi nhỏ, cổ tay đang quấn vải trắng, do cô gái xinh đẹp trong cửa hàng tiện lợi băng bó cho mình, nước mắt của cô run rẩy chảy xuống, cô muốn sống, nhưng đi đâu đây? Trở về nhà Daneil ? Sau đó để cho anh và gia đình đáng yêu, đáng kính tiếp tục bảo vệ mình, chịu đựng lời gièm pha? Mình còn mặt mũi nào sống chung với bọn họ nữa? Hay dắt con gái trở lại thị trấn nhỏ kia? Toàn thế giới đều chửi rủa mình, con gái làm thế nào đây? Hay cầu cứu Hàn Văn Kiệt, Hàn Văn Vũ? Lại dựa vào bọn họ sao? Bọn họ có thể cứu mình mấy lần?
Hạ Tuyết đột nhiên cười khổ, cúi đầu, nước mắt chảy xuống, hai chân đi lên đỉnh núi đã tê dại và co quắp, bây giờ không còn hơi sức, ngã ngồi xuống cây ngô đồng bên đường, cảm nhận sương mù và mưa phùn bay nhẹ trên người của mình, thật lạnh lùng, thật lạnh lùng. . . Hai tròng mắt của cô lộ ra lạnh lẽo và thê lương, nhìn tất cả phong cảnh, đột nhiên phát hiện, cô lại trở về hai bàn tay trắng, nhưng Thượng Đế ơi, người lấy của con tất cả, có thể trả lại cho con một chút tôn nghiêm được không?
Một dòng nước mắt nóng bỏng dọc theo khuôn mặt trắng mịn, chảy xuống . . .
Mấy con dê núi nhỏ ăn hết cỏ lúa mạch, liền chạy lên núi, Hạ Tuyết nhìn bọn chúng đi, không nhịn được đi theo mấy con dê núi này tiến về phía trước, đạp con đường ngô đồng ướt đẫm, vừa vội vàng bước đi, vừa rơi lệ. . . Cô cắn nhẹ môi, cả người mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn muốn đến chỗ này, muốn xem thầy của mình, lúc đó ông giúp đỡ cho cô rất lớn, còn vì cô dựng một kịch bản điện ảnh Pháp, ở trên đài trao giải thưởng vì mình nói chuyện, trao giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho mình, mình có lỗi với ông? Xin lỗi thầy. . .
Hạ Tuyết vừa nghĩ, vừa không nhịn được, khổ sở đi theo mấy con dê núi nhỏ này, nhưng vẫn đi tới một bức tường màu trắng trước tòa biệt thự, khi cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa, lại nhìn thấy Trương Kính Trung đứng trước rào chắn nhỏ, mặc áo len màu xanh dương đậm, quần dài đen, mái tóc đã phai màu, dùng ánh mắt thương yêu, mỉm cười nhìn mình. . .
Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, nước mắt chảy xuống, quỳ gối trước mặt thầy, khóc nói: “Thầy. . . Con xin lỗi người. . . Con thật xin lỗi người. . . Con rất cố gắng học tập, rất cố gắng nhớ lời người dạy, dụng tâm diễn xuất để mang cho khán giả một chút tình yêu. . . Muốn làm một diễn viên điện ảnh đúng nghĩa. . . Nhưng thật xin lỗi, con xin lỗi người. . . Con đã làm cho người thất vọng. . .”
Hạ Tuyết nói xong, không nhịn được khổ sở khóc.
Hai mắt Trương Kính Trung đột nhiên đỏ thắm nhìn Hạ Tuyết, thở dài một hơi.
“Con không phải là một diễn viên điện ảnh đúng nghĩa sao?” Trương Kính Trung để mặc cho học trò quỳ ở đó, đứng đó nhìn học trò, sâu kín hỏi.
Hạ Tuyết ngẩng mặt, đôi mắt đẫm lệ nhìn thầy . . .
Trương Kính Trung mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, đau lòng chậm rãi nói: “Một diễn viên điện ảnh đúng nghĩa chỉ thuộc về sân khấu mà không thuộc về dư luận. . . Nếu con muốn toàn tâm toàn ý tiến về phía trước, đây cũng chỉ là một bước trong đó mà thôi, không có chuyện sáu năm trước cũng không có Hạ Tuyết hôm nay, Thượng Đế chính là như vậy, lấy đi của con một chút, mới có thể cho con một chút, nếu con không so đo với Thượng Đế, như vậy thì mọi thứ không cần sốt ruột . . . Con không có lỗi với thầy, con đã làm cho điện ảnh rất thành công, con thật lòng trả giá, con thật lòng dâng hiến, con thật lòng đối mặt với khán giả, cũng có một tâm hồn khó có được, nhất định phải trải qua mọi thứ, bởi vì nó rất khó khăn nên Thượng Đế sẽ không dễ dàng cho một ai đó tâm hồn này . . . Con còn chưa thỏa mãn sao? Xảy ra chuyện này sẽ làm cho nó lắng đọng trong thân thể, xoa dịu nỗi thống khổ của nó, con mới có thể buông bỏ đau thương hóa thành sức mạnh, tập trung tinh thần vào điện ảnh. . . Người điện ảnh chân chính phải biết lợi dụng từng nổi thống khổ, có đôi khi thống khổ là một bộ phận của điện ảnh? Hiểu không?”
Nước mắt của Hạ Tuyết run rẩy chảy xuống, nhìn thầy, không tin nói: “Người. . . Không trách con sao?”
Trương Kính Trung đau lòng cười, nhìn Hạ Tuyết, hai tròng mắt lộ ra một chút vui sướng và thê lương nói: “Thầy đã đứng ở chỗ này chờ con cả buổi tối . . .”
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 406
Không có bình luận | Th7 10, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 503
Không có bình luận | Th8 8, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 227
Không có bình luận | Th5 4, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 371
Không có bình luận | Th7 8, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.