Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 471
Một phòng tập yoga nhiệt độ cao.
Một cô gái chân trần đi tới, trong tay xách theo giỏ trúc trống không, nhẹ nhàng kéo gỗ cửa sau lưng, chỉ nghe từ trong khe hở vang ra bài nhạc tập yoga Ấn Độ du dương, âm thanh nghe có chút kì bí.
Trầm Ngọc Lộ mặc đồng phục tập yoga màu đen ngồi ở giữa cánh hoa nhiều màu sắc bay bay bên trong phòng tập yoga, xếp bằng thiền định… Chỉ thấy đầu cô hơi ngửa lên, trên mặt đầy giọt mồ hôi vừa mới tập yoga xong, nhẹ nhàng hít thở, hai tay đặt trên đầu gối, toàn thân buông lỏng, giống như tư tưởng đã thanh tĩnh, nhớ lại một chút hình ảnh liên quan đã qua, cô nằm trên giường mặc cho đàn ông xa lạ xoa nắn, tiến vào.
Hai tròng mắt của cô đột nhiên chớp động, lông mi khẽ rung động.
Có người nhẹ nhàng kéo cửa gỗ.
Một cô gái mặc ki-mô-nô màu xanh lá đi vào, hai tay nhẹ nhàng kéo cửa đóng lại, nửa quỳ gối trước mặt của Trầm Ngọc Lộ, nhỏ giọng nói: “Đã đưa hình đến phòng bệnh Tần Thư Lôi rồi…
Trầm Ngọc Lộ vẫn đang thiền định, nhưng có một suy nghĩ rơi nhẹ vào trong thân thể của cô làm cho cô chậm rãi mở mắt phượng ra, nhìn chằm chằm vào một bức tranh thiếu nữ phía trước, chẳng qua là thiếu nữ trần truồng khoác một tấm lụa mỏng nằm trốn trên mặt ghế, đầu ngửa ra sau, hai chân hơi co lên, trên giữa đùi có một con bò cạp, dáng vẻ muốn bò vào bên trong, dường như thiếu nữ đang lo sợ, kinh hãi, kích thích, mong đợi.
Trầm Ngọc Lộ vừa nhìn bức tranh này, cảm giác trong thân thể của mình đột nhiên chảy ra dòng nước ấm làm cho cô lập tức nằm xuống giữa những cánh hoa, cô yêu thích mùi hoa, yêu rất nhiều mùi hoa, khóe miệng cô cong lên, mỉm cười nói: “Trò chơi đã bắt đầu rồi…”
Cô gái mặc Ki-mô-nô cũng mỉm cười gật đầu, hỏi tiếp: “Những tấm hình này, muốn truyền thông phát ra không?”
“Chúng ta không cần lặp lại trò chơi…” Trầm Ngọc Lộ cười khẽ.
“Vậy bữa tiệc tối nay…” Cô gái mặc ki-mô-nô nhìn Trầm Ngọc Lộ, hỏi thăm ý tứ.
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên nở nụ cười, nói: “Bữa tiệc tối nay, nhất định sẽ rất đặc sắc… Có người muốn tìm kiếm đáp án!”
***
Hàn Văn Hạo vừa nói chuyện với em trai xong, chậm rãi đi tới phòng bệnh của Tần Thư Lôi, nhưng tay phải vừa mới chạm cửa, đã nghe “Soảng” một tiếng, ánh mắt anh đông lại, lập tức đẩy cửa đi vào đã thấy Tần Thư Lôi mặc áo len cao cổ màu tím trang nhã, váy dài đứng trước cửa sổ sát đất, dường như đang muốn trang điểm, nhưng vì tay mềm nhũn, chiếc gương rơi xuống sàn.
“Em đang làm gì thế?” Hàn Văn Hạo ngạc nhiên nhìn Tần Thư Lôi, hỏi.
Tần Thư Lôi lập tức quay đầu lại, hai mắt thoáng qua một chút buồn bã nhìn Hàn Văn Hạo, người đàn ông này khí thế nghiêm nghị đứng đó, không cho phép kháng cự, không cho phép chống lại, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng kiên định, hình ảnh trong hình chợt lóe lên, hai tròng mắt cô xốc xếch, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo có chút ngạc nhiên nhìn Tần Thư Lôi.
Thân thể Tần Thư Lôi vẫn có chút suy yếu, nhưng vì mềm mại mà dáng vẻ quyến rũ bước đi trên đôi giày cao gót màu vàng đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, ánh mắt dịu dàng có chút thay đổi nhìn Hàn Văn Hạo, sâu kín nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của bà Lãnh, em là một trong mười danh viện được mời tham dự … Anh cũng nhận được lời mời chứ? Tổng Giám đốc Lãnh và anh là bạn hợp tác trên thương trường…”
“Ừ.” Hàn Văn Hạo tùy tiện đáp lời, nhìn Tần Thư Lôi mặc đồ, có chút lo lắng nói: “Thân thể em như vậy có thể đi được không?”
“Em có thể đi được.” Tần Thư Lôi sâu kín nhìn Hàn Văn Hạo, vì cô cao gần 1m70, mang giày cao gót, vóc người uyển chuyển, phối hợp chiều cao ấn tượng, đứng chung một chỗ với Hàn Văn Hạo rất xứng đôi, cô sâu kín đưa hai tay, đặt nhẹ trên ngực Hàn Văn Hạo, nhìn anh mỉm cười nói: “Anh để cho em tham dự đi, gần đây vì chuẩn bị chuyện hôn lễ, hiếm khi tham gia các bữa tiệc, bữa tiệc này cũng không thiếu bạn bè của em, em không muốn bọn họ bàn tán ầm ĩ với em, anh là chồng hứa hôn của em, anh là sự kiêu ngạo của em, em là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, tất cả cô gái khác nhìn đến em cũng phải ngẩng đầu …”
“Thư Lôi!” Hàn Văn Hạo nhìn ra không ổn, gọi cô.
Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên làm nũng, cười khẽ, mặt tựa vào bờ vai của anh, dịu dàng nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Dường như em biết, em sắp gả cho anh, em vui sướng phát điên rồi…”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ đứng tại chỗ.
Tần Thư Lôi lập tức ngẩng đầu lên, tình tứ chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo, mỉm cười giống như lúc mới gặp mặt, nở nụ cười quyến rũ, gọi nhỏ: “Hôn em đi… Văn Hạo… Hôn em đi…”
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nhấp nháy, nhìn cô.
Tần Thư Lôi chăm chú nhìn vào ánh mắt của anh, đột nhiên có chút ủy khuất nói: “Có phải em không đẹp không? Cho nên anh không muốn hôn em nữa? Hay bởi vì… Em mất đi đứa bé, anh trách em? Một nụ hôn cũng không chấp nhận cho em sao?”
“Đừng nói mê sảng…” Hàn Văn Hạo sững sờ, hai mắt mở to nhìn Tần Thư Lôi đã sáp đến, hôn lên môi của mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua ngoài môi, anh cau mày, hai tay nắm cánh tay Tần Thư Lôi, đẩy nhẹ thân thể của cô ra, nhìn cô, nghiêm túc, nói: “Bây giờ anh chỉ hy vọng thân thể của em có thể mau sớm khôi phục, bữa tiệc tối nay, anh không cho em tham gia, thân thể của em còn chưa khỏe mạnh …”
“Không! Em muốn tham gia…” Tần Thư Lôi đột nhiên cố chấp nhìn anh nói!
***
Lam Anh ngồi trong xe, cầm tay lái dừng xe ngoài cửa phòng tổng thống, nhìn lão già Hàn Trí Trung, trong tay xách theo một đống lớn đồ chơi đứng ngoài cửa, nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám vào đi, bà đột nhiên cười đắc ý, chắc lưỡi chậc, chậc, chậc, lắc đầu nói: “Hàn Trí Trung ơi, Hàn Trí Trung, ông cũng có hôm nay… Ông trời thật có mắt!”
Bà nói xong, đạp chân ga lái xe chạy tới phía trước.
Hàn Trí Trung nghe tiếng xe hơi, lập tức quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt Lam Anh hả hê, mặc váy màu xanh dương, bước xuống xe, giả vờ như không nhìn thấy ông nhấn chuông cửa, xem ông như không khí, muốn lướt qua bên người!
“Đứng lại!” Hàn Trí Trung đột nhiên gọi Lam Anh lại!
Lam Anh lập tức quay đầu, nhìn Hàn Trí Trung, ngạc nhiên hỏi: “Ông là ai vậy? Ông gọi ai vậy?”
“Nói bà đó ! Điếc sao?” Hàn Trí Trung nhìn Lam Anh nói thẳng.
“Ôi chao! Ông gọi tôi sao! ? Tại sao tôi không nghe được vậy? Tôi là Đệ Nhất Phu Nhân nước Pháp, ông là cái thứ gì? Không phải vì có mấy đồng tiền dơ bẩn sao? Ông chết có thể mang theo xuống địa ngục sao?” Lam Anh đột nhiên nhìn Hàn Trí Trung không khách sáo nói.
“Bà…” Hàn Trí Trung tức giận đến sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Lam Anh nói: “Từ trước đến giờ, tính khí của bà vẫn như thế! ! Bà không trông nom tốt cho mình, cũng không trông nom con dâu của bà cho tốt!”
“Tại sao không nói ông dạy dỗ con trai mình không tốt, để cho con trai ông tới trêu chọc con dâu tôi?” Lam Anh đứng ở cửa, nhìn chòng chọc Hàn Trí Trung, không khách sáo nói! !
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 531
Không có bình luận | Th8 10, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 338
Không có bình luận | Th7 7, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 475
Không có bình luận | Th8 7, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 301
Không có bình luận | Th5 5, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.