Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 548

Chương 548: LỊCH SỬ LẶP LẠI

Hạ Tuyết vừa lau khô nước mắt, vừa đi ra cao ốc Hàn thị, lại nhìn thấy hai người thầy cùng Đạo diễn Lý ngồi chung một chỗ, cô hơi kinh ngạc, vui sướng đi về phía hai người thầy, nói: “Thầy? Sao hai người lại đến đây!”

“Đến kiểm tra hiện trường! Sợ tôi khi dễ cô!” Đạo diễn Lý cười lớn.

Trương Kính Trung cũng có chút mệt mỏi đứng lên, cười nói: “Nghe nói hôm nay khai mạc Song Thành Ký, nên tới xem con một chút, gần đây con xảy ra rất nhiều chuyện, có chút lo lắng.”

Hạ Tuyết đau lòng, đưa bình thuỷ cho Niệm Niệm, đỡ cánh tay thầy, cùng Tôn Minh bước đi, bởi vì cô biết, thầy nhất định có lời muốn nói với mình.

“Hạ Tuyết …” Trương Kính Trung hơi quay mặt hỏi: “Về nước cũng một thời gian rồi, ngoài quay quảng cáo và tiếp nhận phỏng vấn, con không có đóng góp bao nhiêu thành tích cho mình …”

Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, có chút đau lòng nói: “Thật xin lỗi, thầy, trong khoảng thời gian này, con có rất nhiều chuyện riêng tư … Đóng Trà Hoa Nữ, trong lòng con vẫn không yên …”

Trương Kính Trung nghiêm mặt gật đầu, nói với Hạ Tuyết: “Đạo diễn Phó chuẩn bị Trà Hoa Nữ ba năm, vốn bộ phim này là phim truyền hình trong năm, nhưng bởi vì chuyện con rơi xuống vách núi và Cẩn Nhu qua đời, đáng tiếc phải dừng lại …”

Hạ Tuyết không lên tiếng.

Trương Kính Trung cùng Hạ Tuyết đi tới trước máy quay, nhìn nhiếp ảnh gia, chuyên gia ánh sáng, chỉ đạo mỹ thuật, chỉ đạo võ thuật, những người liên quan đang bận rộn, ông sâu kín nói: “Một bộ phim, từ lúc bắt đầu chọn lựa kịch bản, nhân vật, vai tuồng thành hình, đến lúc cuối cùng định hình, quyết định quay, đạo diễn và nhà biên kịch phải duyệt kịch bản, giám chế và tổ diễn kịch tranh luận với nhau rất lâu cuối cùng mới phối hợp với nhau, một bộ phim còn chưa mở máy, cũng đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết? Bọn họ mỗi một phút cũng bày tỏ nhiệt tình đáng quý, sau đó chỉ có một suy nghĩ, chính là chờ đợi thời gian cuối cùng, nhân vật chính nhận vai …”

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, hiểu ý của thầy mình.

Trương Kính Trung lại trầm trọng nói: “Phải biết, con người khi còn sống, không có bao nhiêu cơ hội có thể đứng trên sân khấu, có rất nhiều vai chính …Khi chúng ta nhận lấy thân phận này, cảm thấy nó mang đến cho chúng ta vinh dự, dĩ nhiên đòi hỏi khơi dậy sứ mạng cảm giác, là vai chính sẽ phải khơi lên tiếng nói chung của các nhà làm phim trong một bộ phim, có lúc không thể quá ngông cuồng với công sức và tâm huyết của người khác bỏ ra, chỉ nghe theo cảm xúc của bản thân, như vậy cũng quá ích kỷ …”

Hạ Tuyết nghe lời này, trái tim căng thẳng, cảm giác sắp không thở nổi, hối hận làm cho mình không thở nổi, đầu ngón tay cũng run rẩy.

“Nhớ lúc con vừa đến nước Pháp, trong lòng mình có một đôi cánh, khát vọng lý tưởng to lớn, nhưng sau khi về nước lại trở nên rất yếu đuối? Gần đây xem tin tức của con, luôn là suy đoán về tình yêu của con, tình yêu của con và vô số xì căng đan, trong giới giải trí, nếu con không muốn bị truyền thông lợi dụng, con nhất định cần phải đưa ra thành tựu, nếu con không có thành tựu, cuối cùng con chỉ có thể trở thành công cụ của giới giải trí này, cơ hội không đợi người, ngàn vạn lần không được bỏ lỡ …Bỏ lỡ, ai nào biết Thượng Đế chỉ an bài duy nhất một lần cơ hội, nhưng là lúc nào? Thành công vĩnh viễn đều dành cho người có chuẩn bị, lần này con nhất định phải diễn Song Thành Ký, đừng để xảy ra bất kỳ sai lầm, nếu không, cái vòng này sẽ ghét bỏ con. Hiểu không?” Trương Kính Trung chân thành dạy dỗ.

Hạ Tuyết nghe xong, lập tức ngẩng đầu lên, đón gió lạnh, nhìn nhiếp ảnh gia ngồi trên khung đang di động, nhìn ống kính, kiểm tra nhiều lần, chuyên gia ánh sáng cầm bảng ánh sáng, khung lúc nhân vật di chuyển, chỉ đạo mỹ thuật bảo trợ lý đẩy giá trang phục, chọn trang phục phân đoạn, chỉ đạo võ thuật và mấy vị võ sư, còn có Văn Vũ đang múa quyền đánh nhau, trong lòng cô đột nhiên trống trải, sau khi trải qua sóng to gió lớn, càng làm cho người ta sinh ra buông lỏng, buộc chặt, lại buông lỏng, vì vậy liên tục lẫn tránh, người ta mới có thể cảm nhận cuộc sống.

“Một cảnh quay, phải kết hợp bao nhiêu tâm huyết của bao người? Có thể khán giả chỉ xem vài phút ngắn ngủi, bọn họ không nhìn thấy phía sau màn ảnh, bọn họ chỉ nhìn thấy mọi người để lại tuyệt vời, đây là điều ủy khuất nhất của người làm nghệ thuật, thật ra cũng là chuyện vĩ đại nhất …Cố gắng đi …” Trương Kính Trung vỗ nhẹ bả vai Hạ Tuyết, liền xoay người đi khỏi.

Hạ Tuyết nghĩ tới những lời này, đột nhiên cười nhỏ, cám ơn mình là một diễn viên, có thể đưa hỉ nộ ái ố vào trong phim ảnh, làm cho cuộc sống của mình thăng hoa ở trong tác phẩm!

Đạo diễn Lý cầm loa, nhìn mọi người hô to: “Từng người vào vị trí của mình! ! Tất cả chuẩn bị! !”

Các nơi đều xôn xao vung tay lên, ra dấu OK ! !

Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ ngẩng đầu lên, hai cô gái nhìn thoáng qua nhau, cùng nhau đi lên tầng 100! !

Lầu cuối! ! Gió thật to! ! Tiếng o o tạt vào từng người! ! Tất cả nhân viên làm việc nhộn nhịp bận rộn, Phó đạo diễn ngồi trước màn hình tivi nhỏ, cầm điện đàm, bảo nhân viên kỹ thuật kiểm tra lần cuối cùng, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Tuyết từ bên trong lều bước ra, mặc một áo len cao cổ màu cam, bên ngoài khoác áo da màu đen bó sát người, quần da màu đen sáng bóng, giày cao gót màu bạc, từ bên trong đi ra, Phó đạo diễn nhìn cô một cái, nhìn nhiếp ảnh gia nhỏ giọng nói: “Lần này đánh nhau, nhất định phải phơi bày cặp chân dài kia của Hạ Tuyết, nhất là lúc đá chân lên, phải phản chiếu vào máy tính!”

Trầm Ngọc Lộ mặc áo sơ mi màu trắng, quần dài trắng, bên ngoài khoác tây trang trắng, mái tóc dài, tung bay động lòng người bước ra ngoài, nhìn mọi người hé miệng nở nụ cười.

Đạo diễn hài lòng nhìn cô một cái, sau đó bảo nhân viên kỹ thuật điều chỉnh lại dây thép cho bọn họ, cần cẩu đang từ từ di chuyển đến gần hiện trường đóng phim, lầu dưới truyền đến tiếng của đạo diễn, phần diễn của Văn Vũ đã quay xong, bây giờ bắt đầu quay cảnh đánh nhau của Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ! Máy bay trực thăng lên trước! !

Phó đạo diễn nhận được tín hiệu! Liền bảo nhân viên kỹ thuật thông báo cho Giám chế chậm rãi lái máy bay trực thăng đến lầu cuối, nhất thời một luồng gió lớn xoáy tròn cả tầng lầu. Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ đứng trong gió, nhân viên làm việc đỡ Hạ Tuyết lên máy bay trực thăng trước, Trầm Ngọc Lộ nhìn Hạ Tuyết một cái, hai tròng mắt thoáng qua ánh sáng tàn nhẫn, sáu năm qua chết đi sống lại, cũng sớm đã luyện thành bản lãnh, bao gồm trong miệng ngậm lưỡi dao…

Cô nở nụ cười đắc ý, vừa muốn lên máy bay trực thăng, lại nghe sau lưng có một loạt tiếng động, cô xoay người nhìn, lại thấy Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng Hi Thần dẫn những người liên quan nhanh chóng đi tới, Hi Thần dẫn cả đám vệ sĩ nhìn mọi người trong tổ diễn kịch, nghiêm nghị nói: “Mạn phép! ! Hàn tiên sinh phái chúng tôi tới bảo vệ an toàn cho Hạ tiểu thư, chúng tôi muốn tự mình kiểm tra tất cả công cụ trong tổ diễn kịch! Bao gồm dây thép!”

Hạ Tuyết ngồi trên máy bay trực thăng, có chút sững sờ nhìn Hi Thần!

Phó đạo diễn có chút không vui, cầm điện đàm, sắc mặt có chút thay đổi, nói: “Trong tổ diễn kịch chúng tôi, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng, chẳng lẽ còn phải chờ tổ diễn kịch các người kiểm tra? Có ý gì sao?”

“Mạn phép! !” Hi Thần lặp lại lần nữa, sau đó phái vệ sĩ lấy dụng cụ tinh vi ra, đều kiểm tra dụng cụ và tất cả dây thép một lần, sau đó bảo trợ lý nhập thân phận chân thật của tất cả nhân viên trong tổ diễn kịch vào máy tính, Phó đạo diễn cũng không ngoại lệ, làm cho trong bụng mọi người nổi giận, Hạ Tuyết lập tức đi xuống máy bay, muốn thương lượng với Hi Thần chuyện này, nhưng đã thấy Hi Thần bước nhanh đi đến trước mặt của Trầm Ngọc Lộ, nhìn cô, bật máy kiểm tra trong tay, nói: “Trầm tiểu thư, xúc phạm …”

“Các người có tư cách gì kiểm tra người của tôi?” Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng nhìn Hi Thần hỏi.

Hi Thần khẽ mỉm cười, nhìn cô không sợ hãi chút nào nói: “Đại khái cô có thể nói Hàn tiên sinh bất chấp pháp luật, không tôn trọng bản thân cô, cá nhân cô, mạnh mẽ tố cáo anh ấy có hành động phạm pháp, cũng mặc kệ cô muốn làm gì, chúng tôi nhất định phải kiểm tra thân thể của cô! Hiện tại đang ở cao ốc Hàn thị sắp xảy ra chuyện, chúng tôi nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng! !”

“Hôm nay thật là mở mang kiến thức Tổng Giám đốc Hàn vĩ đại phách lối, bá đạo rồi !” Khuôn mặt Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng xòe hai tay.

Hi Thần liền cầm dụng cụ dò xét trên người của Trầm Ngọc Lộ quét một lần, không có đưa ra cảnh báo, cô chậm rãi lui về sau một bước, mỉm cười nói: “Thất lễ …mời cô …”

“Hừ!” Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng xoay người, sau đó đi lên máy bay trực thăng, vẻ mặt Hạ Tuyết cũng ngượng ngùng xoay người đi lên máy bay trực thăng, cửa máy bay đóng lại, cánh quạt bắt đầu chuyển động, Hi Thần lập tức nói Hàn tiên sinh đã căn dặn bảy chiếc máy bay trực thăng ở giữa không trung bảo hộ Hạ Tuyết, cách xa ống kính quét qua, Hi Thần tự mình cùng Nhậm Phong và Hứa Mặc, sau khi kiểm tra xong các công cụ, sau đó cầm điện thoại di động lên, báo cáo tình hình liên quan cho Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo ngồi trong phòng hội nghị, đang nghe cấp dưới báo cáo cho mình về vấn đề bồi thường cho thân nhân người chết, điện thoại di động vang lên, anh lập tức nghe, Hi Thần nói tất cả tình huống bình thường, nhưng anh lại lạnh lùng căn dặn: “Tập trung toàn lực, bảo vệ tốt cho cô ấy! Đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì! !”

“Vâng!” Hi Thần lập tức gật đầu, vừa mới cúp điện thoại, cũng đã thấy Mặc Nhã và Hạo Vũ cùng đi lên lầu cuối, cô biết Tổng Giám đốc Hoàn Cầu và Hàn tiên sinh suy nghĩ giống nhau rồi, liền ăn ý không lên tiếng, cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía máy bay trực thăng!

Đạo diễn Lý và Trương Kính Trung cùng Tôn Minh cùng nhìn về phía TV nhỏ! !

Phó đạo diễn cầm điện đàm, lớn tiếng nói: “Tất cả các bộ phận, mọi người trở về vị trí của mình! ! Chuẩn bị! ! Bắt đầu! !”

Máy bay trực thăng nhanh chóng lượn vòng trên không trung, Tử Hàm (Hạ Tuyết sức) nhanh chóng lấy một con dao nhọn, gác trên cổ của Vi Giai (Trầm Ngọc Lộ), khuôn mặt lạnh lùng co giật nói: “Không ngờ cô lại theo tôi lên máy bay! Xem ra, hoặc là cô phát hiện thân phận của tôi hoặc là cô không sợ chết! !”

Hai tròng mắt Vi Giai đỏ lên, đột nhiên nở nụ cười, nước mắt rơi xuống, buồn bã cảm nhận lạnh băng nơi cổ mình, nói: “Tôi không muốn để cho Hạo Hiên cùng cô đi đoạn đường cuối cùng này …”

Tử Hàm chớp mắt, giọt lệ lăn ra, nắm chặt cond ao nhọn, cao giọng nói: “Nếu cô biết chúng tôi yêu nhau, tại sao không vạch trần thân phận của tôi?”

Vi Giai ngẩng mặt lên, trong tay xuất hiện một con dao bén nhọn, giấu trong bóng tối, nước mắt rơi xuống, nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không ở trước mặt của Hạo Hiên vạch trần thân phận của cô, hôm nay cô phải chết! ! Lặng lẽ chết đi, mới không làm thất vọng tình cảm của anh ấy đối với cô! ! Giao bí mật của cô cho thần chết, như vậy anh ấy vĩnh viễn không biết cô đã từng phản bội anh ấy! !”

“Cô có bản lãnh này sao?” Tử Hàm (Hạ Tuyết) cười lạnh, nắm chặt dao nhọn, nhìn Vi Giai giễu cợt nói.

Sắc mặt của Vi Giai lạnh lẽo, chân đột nhiên đá ra, bàn tay chém cánh tay phi công, phi công đột nhiên vuột tay làm cho máy bay trực thăng nghiêng về một bên, cả người Tử Hàm ngã xuống, Vi Giai (Trầm Ngọc Lộ) đột nhiên giống như tia chớp xoay người, tay cầm dao nhọn, ánh mắt chợt lóe, đâm xuống trái tim Tử Hàm, Tử Hàm đưa chân sau ra, giống như một con rắn, uốn cong người 90 độ, kẹp chặt cánh tay của cô, mạnh mẽ xoay một cái, dao nhọn trong tay Vi Giai rơi xuống, hai cô gái ở trên máy bay đánh nhau, bàn tay phi công vội vã chém tới, muốn quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy Vi Giai nhanh chóng vặn chặt cổ của Tử Hàm, trên khuôn mặt lạnh lùng co giật, dùng sức mạnh mẽ nện cả người cô nện vào cạnh cửa máy bay, nhanh chóng mở cửa máy bay đẩy cả người cô ra! !

Máy bay trực thăng ở trên không trung không ngừng bay lượn, Tử Hàm nằm đang ở bên ngoài cửa máy bay, hai tay nắm chặt hai tay của Vi Giai, sắc mặt đỏ lên, trừng chặt cô, hai tay lại mạnh mẽ nắm chặt tay của cô, chuẩn bị kéo xuống, Vi Giai (Trầm Ngọc Lộ) lại tức giận nhìn Tử Hàm nói: “Tôi cầu xin cô … Cô chết đi! ! Cô vốn không nên tồn tại! ! Nếu Hạo Hiên không có cô, có lẽ anh ấy sẽ hạnh phúc hơn! ! Nếu không phải vì cô, tôi và anh ấy cũng đã bước lên thảm đỏ! ! Tất cả đều tại cô! ! Lợi dụng mọi người, lợi dụng Hạo Hiên! ! Cô chết đi! ! Chỉ cần cô chết đi, thần không hay quỷ không biết! Như vậy Hạo Hiên cũng sẽ không khổ sở! Cho rằng chỉ chia tay! !”

Tử Hàm cắn răng, cổ họng sắp không thở nổi thì nhìn thấy hai tròng mắt tức giận của Vi Giai, nghĩ tới mình chưa gặp Hạo Hiên lần cuối, cô tức giận dùng hết sức giật khỏi hai tay của Vi Giai, sau đó chân từ phía sau chợt đá một cái, Vi Giai đứng không vững, hét lên một tiếng, cả người rơi ra máy bay trực thăng, Tử Hàm lại vươn tay, nắm chặt tay của cô, thân thể của hai cô gái treo ngoài máy bay trực thăng, kinh hiểm đáng sợ! !

Hàn Văn Hạo vừa họp xong, đột nhiên nghe tiếng máy bay trực thăng bên ngoài phòng hội nghị, anh lơ đãng quay đầu, sắc mặt ngưng tụ, nhìn về phía bên ngoài cửa kính trong suốt, máy bay trực thăng ở xung quanh bay lượn, máy quay hình ở trên một máy bay trực thăng khác, nhanh chóng bấm máy, anh trơ mắt nhìn Hạ Tuyết treo nửa người bên ngoài, một tay nắm cửa máy bay trực thăng, một tay mạo hiểm nắm tay của Trầm Ngọc Lộ sắp rơi xuống, không thấy rõ mặt của cô, chỉ thấy mái tóc cô tung bay, cả người giống như nhập tâm, đang liều mạng dâng hiến và diễn xuất, ánh mắt anh chợt lóe, nhớ lại lời của Hạ Tuyết lúc sáng: “Em quý trọng nghề nghiệp của em, quý trọng nghề nghiệp này nhận được rất nhiều người thương yêu …Anh không thích, không cần lấy điểm yếu của em để nói, em đau lòng bởi vì em yêu thích nghề nghiệp của mình, ở trong lòng của em, nó là điều thiêng liêng nhất.”

Anh ở nơi này gắt gao nhìn bóng dáng của Hạ Tuyết đong đưa ở cửa máy bay trực thăng, dây thép quấn chặt ở bên hông của cô, chống đỡ mạng sống giống như quá nhỏ nhoi, anh nắm chặt bút máy, không còn cách nào họp tiếp nữa, trong ánh mắt kỳ lạ của các lãnh đạo cấp cao cùng đoàn thư ký, ánh mắt anh vẫn theo đuổi Hạ Tuyết …

Vi Giai nắm chặt tay Tử Hàm, thân thể bay lên không, theo máy bay trực thăng, cũng không cám ơn, tức giận hỏi: “Tại sao cô muốn cứu tôi? Tại sao?”

Tử Hàm nhìn cô, sâu kín nói: “Hôm nay, tốt nhất là cô giết chết tôi! ! Tôi cố gắng sống sót, cô gắng giết tôi đi! ! Tôi chỉ cho cô một cơ hội! ! Lần sau, tuyệt đối không kéo cô! !”

Máy bay trực thăng ở trên không trung nhanh chóng xoay một vòng, Vi Giai nhắm ngay thời cơ, kéo Tử Hàm rơi xuống máy bay, lướt qua tầng lầu thượng, hai người ở lầu cuối lại một lần nữa kinh hiểm đánh nhau, cuối cùng Vi Giai nhanh chóng kéo dây thừng thật to buộc bảng hiệu trên tòa cao ốc, Tử Hàm bị đá rơi xuống, sau khi phun ra một búng máu, liền cầm sợi dây, muốn thắt chết cô, Tử Hàm nhanh trí dùng hai tay nhét vào trong thòng lọng, một chân đá tới Vi Giai, cuối cùng hai người cùng nắm sợi dây thừng lớn, rơi xuống cao ốc 100 tầng …

Thân thể hai người nhanh chóng rơi xuống thì Trầm Ngọc Lộ vừa nhìn Hạ Tuyết ra tay, trong đầu vừa nghĩ tới lời của Trác Bách Quân: “Ngày mai, Hàn Văn Hạo nhất định sẽ phái người tới bảo vệ Hạ Tuyết, mấy vệ sĩ lớn bên cạnh anh ta nhất định sẽ đi theo, tôi đã phái người chờ sau khi phần diễn của các người kết thúc mới ra tay! Cô và Hạ Tuyết đánh nhau, ngàn vạn lần không được bại lộ thân phận, chờ tôi tùy thời làm việc!”

Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ, trong tay hai người cùng cầm một sợi dây thừng lớn, thân thể rơi xuống một tầng lầu, một tay mạnh mẽ đánh ra, Trầm Ngọc Lộ mượn cơ hội ở tầng lầu, bọn Hi Thần và Nhậm Phong không thể bảo vệ, liền tránh né ống kính, theo như kế hoạch, dùng toàn lực, từng chiêu thức chém thẳng tới, Hạ Tuyết một tay vừa nhanh chóng đỡ chiêu thức của cô đánh tới, biết ống kính cũng đang nhắm vào, lần này diễn cảnh hành động, đạo diễn hi vọng chỉ diễn một lần thành công, cô cố chịu đựng cánh tay bị tê dại và đau đớn, vẫn quấn chặt thân thể giữa không trung, một tay so chiêu với Trầm Ngọc Lộ, khi cô tiếp xúc với ý muốn giết người mãnh liệt của Trầm Ngọc Lộ cùng với đôi môi tàn nhẫn hơi giật giật, nhất thời phía sau ót tê rần, trong đầu nhanh chóng thoáng qua động tác của Cẩn Nhu đã từng diễn trong bộ phim Trà Hoa Nữ cũng giống như vậy, trong diễn xuất, chỉ có ngôn ngữ tay chân không cách nào bắt chước, trừ khi Cẩn Nhu tiếp túc rất gần cô!

Hạ Tuyết nhìn Trầm Ngọc Lộ ra chiêu, cao giọng hỏi: “Nói! Cô và Cẩn Nhu quan hệ thế nào?”

“Cô nghĩ quá nhiều! !” Trầm Ngọc Lộ cao giọng nói xong, nhắm ngay cổ của Hạ Tuyết ra tay, Hạ Tuyết một tay đỡ chiêu, vừa nhìn chòng chọc Trầm Ngọc Lộ, vừa ra tay muốn nắm chặt cổ của cô, lại phát hiện bên hông mình bị nới lỏng, sợi dây thép quấn chặt bên hông mình đột nhiên đứt ra, cô trừng to mắt, thân thể nhanh chóng rơi xuống dưới, cô kinh hãi kêu to một tiếng, hai tay quấn chặt sợi dây thừng lớn, thân thể nhất thời bị treo trên mấy chục tầng lầu của tòa nhà, vừa định kêu to cứu mạng, Trầm Ngọc Lộ lập tức theo như kịch kịch bản sắp xếp, nắm chặt cổ họng của Hạ Tuyết, ngăn cô phát ra tiếng, lạnh lùng, sắc mặt co quắp, rơi lệ nói: “Tôi đã nói rồi? Hôm nay cô sẽ chết trong tay tôi! Tôi sẽ không để cho cô đến gần Hạo Hiên! ! Cô chết đi! Tôi cầu xin cô chết đi! !”

Cô vừa nói xong, ánh mắt ác độc trợn trừng, một tay dùng sức siết cổ họng của Hạ Tuyết! !

Hạ Tuyết hoảng sợ, hai tay quấn chặt dây thừng lớn, thân thể không có dây thép, trong tiếng gió thổi, có lẽ trong tích tắc sẽ phải rơi xuống địa ngục, cho nên cô không còn hơi sức giãy giụa, chỉ đành nắm chặt sợi dây cứu mạng, mặc cho Trầm Ngọc Lộ nắm chặt cổ họng của mình, nước mắt rơi xuống, tay bị xây xát chảy máu, cô nhìn chặt ánh mắt Trầm Ngọc Lộ muốn đoạt mạng người, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh Hàn Văn Hạo và con gái, còn có khuôn mặt của Daniel, nước mắt từng dòng rơi xuống, thân thể sắp không thở nổi, hai tay dần dần bắt đầu tê dại, giống như cô nhìn thấy cha mẹ đang ở nơi xa vẫy gọi mình…

Khuôn mặt của cô càng lúc càng đỏ, mặc cho Trầm Ngọc Lộ nắm chặt cổ họng của mình, hai tay vẫn giãy giụa nắm chặt sợi dây lần cuối, Trầm Ngọc Lộ vừa nghe tiếng đạo diễn “cắt”, cô đột nhiên khẽ mỉm cười, tay buông lỏng ra, nhìn Hạ Tuyết sâu kín nói: “Cực khổ rồi, cô diễn xuất rất đặc sắc …”

Hạ Tuyết thở dốc, vừa muốn hô cứu mạng thì sợi dây đứt “phựt” ra, cô kêu lên một tiếng, thân thể nhanh chóng rơi xuống.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *