Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 566

Chương 566: ĐIỆN THOẠI REO

Tĩnh Đồng thật sự tò mò, hơi nghiêng người tới trước, cầm khung hình lên, thật gần nhìn cô gái xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, cô vui vẻ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân nói: “Người trong tấm hình là mẹ của anh đúng không? Đứa bé đẹp trai chính là anh?”

Trác Bách Quân nhìn chằm chằm Tĩnh Đồng, hai tròng mắt bình tĩnh chớp một cái, vẻ mặt đột nhiên trở nên thật quỷ dị, nói: “Em cứ nói đi?”

“Em làm sao biết?” Tĩnh Đồng cười nhỏ, nét mặt lộ ra thật dịu dàng, đưa ngón tay thon dài vuốt nhẹ qua tấm hình cũ kỹ xinh đẹp, giống như rất quý trọng, trong tròng mắt đều là hình ảnh xinh đẹp, dịu dàng nói: “Em cảm giác đây là mẹ của anh, thật dịu dàng, động lòng người …Bà thật sự rất xinh đẹp, giống như một ngôi sao …”

Trác Bách Quân nằm ở trên giường, không lên tiếng!

Tĩnh Đồng cảm thấy Trác Bách Quân đột nhiên lạnh lẽo, ngạc nhiên nhìn anh nói: “Tổng giám? Anh làm sao vậy?”

Trác Bách Quân lạnh nhạt nói: “Anh không thích người khác tiếp xúc chuyện của mẹ anh …”

Tĩnh Đồng hoảng sợ, lập tức trả khung hình về chỗ cũ, vừa muốn giải thích, Trác Bách Quân lại quay đầu nhìn Tĩnh Đồng khẽ mỉm cười, sâu kín nói: “Thế giới kia …Em không cần tiếp xúc …Anh không muốn em tiếp xúc …”

Tĩnh Đồng ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Tại sao vậy ?”

Ánh mắt Trác Bách Quân ngưng tụ, nhưng cũng không đáp lại, chỉ vươn tay xoa nhẹ bả vai trơn bóng của cô …

Tĩnh Đồng ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, nhìn sắc mặt của anh rất nặng nề, liền dịu dàng hỏi: “Thế nào? Có phải em đã làm việc gì sai rồi không? Em không phải cố ý tìm hiểu quá khứ của anh …Cũng không phải không tôn trọng mẹ của anh…”

Trác Bách Quân cúi đầu nhìn Tĩnh Đồng, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ tận mang tai, anh vươn tay, sờ nhẹ khuôn mặt cô, nắm cằm của cô, lại nhìn hai tròng mắt mê ly của cô, thật lòng nói: “Em sẽ ở bên anh sao? Cả đời cũng sẽ ở bên anh sao?”

Tĩnh Đồng nhìn ánh mắt Trác Bách Quân cô đơn, có chút chua xót trong lòng, cô rất chân thành nói: “Em sẽ ở bên anh, em sẽ ở bên anh … Ở bên anh cả đời.”

Hai mắt Trác Bách Quân đỏ lên, thoáng qua một chút cảm động, đưa ngón tay, quét nhẹ lên cánh môi đỏ mọng mềm mại của cô, thật lòng nói: “Ở phương Tây có một truyền thuyết, sở dĩ ma quỷ sẽ biến thành ma quỷ là bởi vì ở trong thế giới của anh chưa từng có thiên sứ …Nếu anh biến thành ma quỷ, không biết em có ở lại bên cạnh anh không?”

“Hai chúng ta cùng làm thiên sứ!” Tĩnh Đồng ôm chặt thắt lưng Trác Bách Quân, đột nhiên hai mắt đỏ lên, xúc động nói.

Trác Bách Quân cười khẽ, hơi run rẩy ôm chặt Tĩnh Đồng vào trong ngực, nước mắt khẽ tràn ra, nghẹn ngào nói: “Nếu Thượng Đế muốn đối xử tốt với anh hơn, tại sao em không xuất hiện sớm một chút?”

Tĩnh Đồng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trác Bách Quân khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ em xuất hiện, cũng không muộn chứ?”

Trác Bách Quân lại nhìn Tĩnh Đồng thật lâu, thật lâu, không khỏi cười khẽ, xúc động hôn nhẹ tóc cô, nói: “Đều nói người mình yêu nhất trong đời, nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc, anh không biết …Đây là sớm …Hay đã muộn màng…”

“Tối nay anh làm sao vậy?” Tĩnh Đồng có chút không hiểu nhìn Trác Bách Quân, dịu dàng hỏi: “Đột nhiên xúc động như vậy?”

Trác Bách Quân chăm chú nhìn Tĩnh Đồng, thật lòng nói: “Sợ năm tháng qua đi, có một số việc không thể làm lại, chỉ còn lại một chút nhớ nhung …Loại già nua này, trong lúc bất chợt, rất đáng sợ …”

Hốc mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, nắm tay của anh, ngây ngô nói: “Sẽ không …Chúng ta cùng nhau từ từ già …”

Trác Bách Quân cười, nói: “Thế giới đơn thuần thật tốt, đột nhiên phát hiện năm tháng vất vả cùng mẹ, bây giờ có được mọi thứ, hạnh phúc hơn …Được rồi, tối nay bị anh bắt tới đây, không phải em la hét muốn ăn sao? Anh làm cho em?”

Ánh mắt Tĩnh Đồng lập tức sáng lên, vui vẻ nói: “Có thật không? Anh làm cho em?”

“Ừ …Chờ anh …” Trác Bách Quân không nói gì thêm, đứng dậy mặc quần áo tử tế, vừa cài cúc áo, vừa mập mờ quay đầu lại mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng, Tĩnh Đồng cũng nằm trên giường, cười rất ngọt nhìn anh, trái tim của anh ấm áp, đột nhiên cúi đầu, chống tay trên nệm giường mềm mại, lại triền miên hôn cô thật lâu, lưu luyến không rời, phải tách ra, một mình xuống lầu …

Tĩnh Đồng nằm trên giường nhìn Trác Bách Quân ra khỏi phòng, đột nhiên ngọt ngào nở nụ cười, nằm trên giường, ánh mắt nhìn cả căn phòng một vòng, khuynh hướng thiết kế nghiêng về hiện đại, phong cách trong sạch, sáng sủa, yên tĩnh, ánh mắt cô lơ đãng nhìn tấm hình kia, cô lại tò mò vươn tay cầm lấy khung hình, mỉm cười, ngón tay lơ đãng quét qua người phụ nữ xinh đẹp và bé trai trong hình, đồng hồ màu trắng trên cổ tay đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ …

“Dì thật xinh đẹp …” Tĩnh Đồng xúc động nói, lại đưa ngón tay nhẹ nhàng quét qua hình, ánh đèn nhỏ dưới đồng hồ, lại lóe lên.

“Tĩnh Đồng …” Tiếng của Trác Bách Quân từ dưới lầu truyền đến.

“Vâng …” Tay của Tĩnh Đồng buông khung hình, ánh đèn đỏ trên đồng hồ đeo tay đã tắt, cô mỉm cười đáp lời: “Chuyện gì vậy?”

“Có bị dị ứng với hải sản không?” Tiếng Trác Bách Quân từ dưới lầu truyền đến.

Tĩnh Đồng lập tức nói: “Không có …”

Tiếng lầu dưới im bặt, Tĩnh Đồng mỉm cười cất khung hình xong, sau đó nắm áo sơ mi mặc vào, vừa mặc vừa nghĩ đến kích tình vừa rồi, mặt của cô nữa đỏ lên, loại cảm giác bị anh yêu thật sâu, thật kỳ diệu …Vừa nghĩ chuyện này, vừa mặc váy ngắn màu đen, kéo dây thắt lưng, đột nhiên nghe điện thoại di động của Trác Bách Quân ở mép giường vang lên, cô ồ một tiếng, ngạc nhiên cầm điện thoại di động lên nhìn, lại là Trầm Ngọc Lộ, cô hoảng sợ cầm điện thoại muốn bước nhanh xuống lầu, nhưng ngón cái sơ ý đè xuống nút trả lời, tiếng của Trầm Ngọc Lộ rất nhỏ từ bên trong, nhanh chóng truyền đến nói: “Buổi lễ trao giải tất cả đều bố trí xong, xác định tối mai, ai thắng ai thua! !”

Tĩnh Đồng nghe rõ ràng, ngạc nhiên sững sờ, vừa ngẩng đầu lên, cũng đã nhìn thấy Trác Bách Quân đang lạnh lùng nhìn mình, cô hít vào một hơi, ngậm chặt miệng, chớp mắt nhìn Trác Bách Quân, đi đến trước mặt của anh, mở màn hình điện thoại di động đưa cho Trác Bách Quân xem!

Trác Bách Quân nhìn thoáng qua biểu hiện gọi tới, đã kết nối rồi, là điện thoại của Trầm Ngọc Lộ, anh nhìn Tĩnh Đồng một cái, nhìn bộ dáng cô căng thẳng, sợ hãi, anh cười khẽ, vươn tay nhẹ nhàng gõ cái đầu nhỏ của cô, mới xoay người đi vào trong tủ áo nghe điện thoại, Tĩnh Đồng hoảng sợ chặn ngực, thở phì phò…

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *