Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 587

Chương 587: KIỂM TRA

Tuyết bay, chậm rãi rơi vào nóc tòa nhà màu trắng.

Trác Bách Quân đứng trước giá cắm nến, nhìn tấm hình duy nhất của mẹ và mình, hai mắt anh rưng rưng, mỉm cười nói: “Mẹ …Xin lỗi, con lại một lần nữa thất bại, mẹ trách con không? Con không thể báo thù cho mẹ …Con để cho mẹ ở dưới suối vàng không thể yên lòng, mẹ trách con không?”

Anh sâu kín nhìn hình của mẹ vẫn còn đang cười dịu dàng, trái tim của anh đau xót nói: “Nếu mẹ có thể còn sống thật tốt quá …Lại cười với con một chút … Lại cười với con một chút thật tốt, nếu mẹ có thể còn sống, con tình nguyện chết thay mẹ …Người trên thế giới cũng không biết rốt cuộc mẹ sống có bao nhiêu mệt mỏi! ! Bọn họ đều hạnh phúc! ! Chỉ có mẹ chôn theo tình yêu! !”

Trác Bách Quân nói tới đây, ánh mắt đột nhiên chợt lóe lên tàn nhẫn, nắm chặt quả đấm, nghĩ đến mẹ ở trong căn phòng này khổ sở kêu gào, những người đàn ông kia hả hê mặc cho tiếng kêu gào, trong lòng của anh như dao cắt, nhìn nụ cười xinh đẹp của mẹ trong hình, thống hận thề: “Mẹ! ! Nếu Bách Quân không báo thù được cho mẹ! ! Vậy con tự hủy mình! Đến thiên đường với mẹ! !”

“Soảng…” Một cái chén soảng một tiếng, vỡ vụn trên sàn nhà bóng loáng!

“Ai?” Trác Bách Quân lập tức xoay người, nhanh chóng đi xuống lầu, nhìn thấy Tĩnh Đồng mặc váy màu xanh dương, tay cầm đĩa đựng tách trà, đứng ở bên cầu thang, sắc mặt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Xin lỗi…Em không cẩn thận…”

Cảm xúc của Trác Bách Quân vẫn còn trong kích động, nhìn Tĩnh Đồng cũng lạnh giọng nói: “Tại sao không cẩn thận như vậy? Không phải em biết đi nhầm một bước, có bao nhiêu nguy hiểm? Nếu lỗ mãng như vậy nữa, em rời khỏi ngôi nhà này đi! !”

Tĩnh Đồng vừa nghe, hai mắt đột nhiên đỏ lên, đau lòng nhìn thái độ nguội lạnh của Trác Bách Quân, có chút hốt hoảng, cúi người xuống nói: “Xin lỗi, sau này em không dám, em …Em …Em thu dọn xong, lập tức đi ngay!”

Cô nói dứt lời, liền ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, sau đó đặt vào đĩa đựng tách trà trong tay của mình, bước nhanh, muốn rời khỏi phòng khách …

“Em muốn đi đâu?” Trác Bách Quân đột nhiên gọi cô lại!

“Em…Em …Em về nhà…” Tĩnh Đồng thật sợ hãi, lập tức xoay người xông ra bên ngoài phòng khách, Trác Bách Quân nhìn cô đi khỏi, trong lòng đột nhiên căng thẳng, bước nhanh tới trước, đuổi theo phía sau của cô, vội vàng ôm lấy cô, vùi đầu cổ của cô, thâm tình nói: “Đừng rời bỏ anh! Lúc nảy, anh không tốt, em đừng trách anh …Chẳng qua tâm trạng của anh không tốt …”

Tĩnh Đồng lắc đầu, nói: “Không có …Không có gì …Tâm trạng anh không tốt … Em không quấy rầy anh …”

Cô vừa nói xong, có chút đau lòng cố tránh ra ngực của anh, lại muốn đi khỏi, Trác Bách Quân vội vàng ôm lấy thân thể của cô, cúi đầu cọ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: “Tức giận? Hả? Về sau anh sẽ không lớn tiếng với em như vậy nữa …Thật mà …Xin lỗi …”

Tĩnh Đồng cũng không nói gì, chỉ lo lắng, lắc đầu một cái, nhỏ giọng nức nở, vẫn muốn rời khỏi ngực của anh, trái tim Trác Bách Quân chợt đau nhói, lập tức cúi đầu muốn hôn lên môi của cô, Tĩnh Đồng lại từ chối, rơi lệ đẩy anh ra, Trác Bách Quân cúi người ôm chặt ngực của cô, hưởng thụ xoa nắn, lại cúi đầu hôn chặt môi của cô, đầu lưỡi xông vào như khiêu khích, dây dưa cùng đầu lưỡi nho nhỏ của cô…

“Ưmh …” Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh, hai tay vẫn có chút hoảng sợ muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm vào trong lòng, thậm chí ôm ngang, nhanh chóng đi lên lầu, cô kháng cự nói: “Không cần …Em muốn về nhà …”

Trác Bách Quân không để ý đến lời của cô … Lập tức mở cửa phòng, đè cô lên giường, cuồng loạn hôn lên môi của cô, tay dò vào trong váy, cách quần lót nhỏ ren màu trắng, xoa nhẹ điểm ướt át giữa hai chân, thậm chí cúi người xuống, cách áo lót, cắn mạnh, khí nóng xuyên qua giữa hai chân khiến cho Tĩnh Đồng nhũn xuống, nước mắt của cô lăn ra, rất khó có thể kháng cự kích tình của anh, hai chân của cô co rút, cuộn lên…

Trác Bách Quân vừa đắm đuối nhìn cô, vừa nhắc chân dài của cô, mút nhẹ đầu gối trắng như tuyết, cúi người xuống, mở váy dài màu dương, tùy ý để cho cô mặc áo lót ren màu trắng, hấp dẫn mê người cuộn tròn thân thể, hai mắt anh nóng lên, càng cuồng nhiệt hôn cổ của cô, ngực của cô, thậm chí cắn nhẹ dây áo lót kéo ra, trêu chọc Tĩnh Đồng mặt đỏ tới mang tai, quên mất tất cả chuyện không vui vừa rồi, nhẹ ôm cổ của anh, cùng anh cuồng nhiệt hôn…

Trác Bách Quân vừa hôn chặt Tĩnh Đồng, vừa vươn tay dò vào giữa hai chân của cô, ở giữa hai chân nhẹ nhàng xoa nắn, trêu chọc …Tĩnh Đồng đột nhiên cảm thấy một trận kích động tràn lên giữa hai chân, cô không nhịn được nâng người dậy, đón ngón tay anh đã tiến vào, Trác Bách Quân nhanh chóng cúi đầu, mút trước ngực cô, mạnh mẽ cắn điểm nhỏ màu hồng, hưởng thụ thân thể cô tản mát ra hơi thở tươi trẻ, nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình, nhắc hai chân của cô, đè mạnh xuống một cái!

“A…” Tĩnh Đồng nắm chặt ga giường, ngửa đầu nhắm mắt kêu lên nhỏ, cảm nhận giữa hai chân phồng lên, càng không ngừng ma sát mình, cô thở phì phò, kêu nhỏ …”Tổng giám …”

Trác Bách Quân ôm ấp lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng tiến vào, hưởng thụ cô khít kha, mang cho mình khoái cảm, càng mạnh mẽ tiến thẳng vào giữa chân của cô, hơn nữa càng lúc càng nhanh, Tĩnh Đồng lại khó nhịn được kích tình rên lên, Trác Bách Quân lập tức ôm cả người lên, vừa cắn bộ ngực sữa của cô, vừa tiến vào …

Tĩnh Đồng ôm cổ của anh, theo đà anh tiến vào, thân thể càng không ngừng lắc lư, thậm chí nghe Trác Bách Quân ở bên tai mình nói: “Sinh cho anh một đứa bé…”

Hốc mắt cô chợt nóng lên, đột nhiên giữa hai chân lại nghênh anh mãnh liệt tiến thẳng vào, cả người nặng nề run rẩy, khó nhịn kích tình rên lên!

Kích tình đi qua, Trác Bách Quân ôm Tĩnh Đồng trong ngực, hôn nhẹ bả vai bóng loáng của cô, cùng với cô nhìn tuyết mịn bay tán loạn ngoài cửa sổ, rồi cúi đầu nhìn kỹ đôi mắt to bình tĩnh của cô, nhỏ giọng dụ dỗ, nói: “Còn sức?”

Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, chỉ nhìn tuyết mịn ngoài cửa sổ…

Trác Bách Quân rất sốt ruột, xoay thân thể của Tĩnh Đồng qua, nhìn hai mắt cô vẫn rất khiếp sợ thật sâu, đột nhiên đau lòng nở nụ cười, véo nhẹ cằm nhọn của cô nói: “Tại sao lại giống như con thỏ nhỏ?”

Tĩnh Đồng đột nhiên làm nũng, khổ khổ cười nói: “Trước kia anh…Là cấp trên của em …Cuối cùng em hơi sợ anh tức giận…Về sau anh luôn mắng em…”

Trác Bách Quân cau mày, nhìn cô nói: “Trước kia anh luôn mắng em? Anh có sao?”

Miệng Tĩnh Đồng lập tức mếu máo, có chút vô tội nhìn anh.

Trác Bách Quân nhìn ánh mắt của Tĩnh Đồng, liền cười nói: “Ôi, nhìn bộ dạng ủy khuất của em như cô vợ nhỏ, xem ra, phải nhanh cưới em về nhà một chút …”

“Ai muốn gả cho anh …” Tĩnh Đồng không nhịn được cười nhỏ, vừa muốn xoay người đi, lại bị Trác Bách Quân xoay thân thể lại, thâm tình nhìn cô nói: “Em gả cho anh …Làm vợ của anh …Anh sẽ thương yêu em cả đời …”

Mặt của Tĩnh Đồng đột nhiên đỏ lên, thật ra có chút cảm động nhưng lại giả vờ như không nghe thấy, có chút phiền não nói: “Nhưng …Người của công ty, ai cũng không coi trọng tình yêu của chúng ta, nói anh lăng nhăng …”

“Nói bậy! Anh chỉ yêu Tĩnh Đồng, cả đời chỉ yêu Tĩnh Đồng, chỉ yêu con thỏ nhỏ của anh …” Trác Bách Quân đột nhiên nở nụ cười, hôn nhẹ cổ của cô, bàn tay đưa tới bên hông, nhẹ nhàng xoa cái bụng của cô nói: “Sinh cho anh một đứa bé …Hả?”

“Không muốn!” Tĩnh Đồng cố ý xoay mặt, cười nói!

“Không muốn?” Trác Bách Quân đột nhiên cúi người, cắn nhẹ bả vai thơm trơn bóng của cô …

“Đau mà …” Tĩnh Đồng xoay người lại, trốn vào trong ngực của anh, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp trong người anh, nghe nhịp tim của anh đập mạnh mẽ, đột nhiên hôn liên tiếp lên lồng ngực kiên cố của anh, Trác Bách Quân cảm thấy có chút ngọt ngào và hạnh phúc, nở nụ cười, ôm chặt thân thể nho nhỏ của cô, vừa hôn môi nhỏ của cô, vừa nói: “Con thỏ nhỏ của anh …”

Ai cũng có quyền để cho mình vui vẻ! Cho dù loại người gì, chẳng qua không biết có thể giữ lại bao lâu …

Sáng sớm hôm sau, Trác Bách Quân và Tĩnh Đồng cùng nhau rời giường, sau đó cùng nhau rửa mặt, cùng nhau tay trong tay đi ra xe, lái xe chạy tới One-King, Trác Bách Quân vừa nắm bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Đồng đặt trên môi hôn, vừa nghe thư ký nói: “Trầm tiểu thư chờ ở phòng làm việc đã lâu …”

Tĩnh Đồng có chút lo sợ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trác Bách Quân nghĩ đến một chuyện khác, liền căn dặn cho thư ký: “Cô nói, tôi không có thời gian gặp cô ấy! Mời cô ấy không cần chờ ở phòng làm việc của tôi!”

“Vâng!”

Xe nhanh chóng chạy nhanh trong tuyết lao, sau đó thắng gấp ở dưới lầu One-King! Trác Bách Quân dừng xe xong, cầm cặp công văn cùng Tĩnh Đồng trò chuyện vui vẻ đi lên bậc thang, lại nhìn thấy các lãnh đạo cao cấp từ bên trong cao ốc One-King đi ra, thậm chí Hàn Văn Vũ cũng nhanh chóng cài cúc áo tây trang cùng Lynda nhanh chóng từ bên trong thang máy đi ra, vừa đi bước đi, vừa căn dặn Lynda chuẩn bị bản báo cáo gần một năm qua!

Trác Bách Quân ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: “Văn Vũ! Chuyện gì vậy?”

“Tổng Giám đốc Hàn sắp tới …” Lynda thay anh trả lời: “Tổng Giám đốc công ty Hàn thị chúng ta, Hàn Văn Hạo đến rồi! Thật là hiếm thấy! Ba năm nay, anh ấy cũng không bước vào cái cửa này một lần, đột nhiên muốn tới kiểm tra …”

“Đi thôi …Anh cũng đi cùng tôi!” Hàn Văn Vũ vỗ vỗ bả vai Trác Bách Quân, nhanh chóng đi ra ngoài, Trác Bách Quân không có cách nào, chỉ đành phải nhìn Tĩnh Đồng một cái, vẻ mặt lạnh lùng bước đi theo Hàn Văn Vũ, vừa đi ra đại sảnh, cũng đã nhìn thấy một đoàn xe hộ tống chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng trước cao ốc One-King!

Hàn Văn Vũ lập tức dẫn Giám đốc One-King cùng các lãnh cấp cao đi tới bên xe, Giám đốc tiến lên mở cửa xe, hơi khom lưng nói: “Hoan nghênh Tổng Giám đốc Hàn …”

Hàn Văn Hạo mặc tây trang kẻ sọc màu đen, vạt áo trước cài một bông hoa bằng lụa, bên ngoài khoác áo khoác màu xám tro dài đến gối, mang bao tay da màu đen, khuôn mặt lạnh lùng bước xuống xe, đứng ở trong tuyết bay mênh mông, mạnh mẽ bước đi, quét ngang tất cả mọi người, giống như thu hết tất cả vào đáy mắt, anh nắm giữ tất cả …Chỉ thấy anh như mọi khi, ngạo nghễ lạnh lùng đi qua mọi người, không lên tiếng, bước đi về trước, lúc đi qua bên cạnh Trác Bách Quân, người anh hơi dừng lại, quay mặt nhìn Trác Bách Quân một cái …

Trác Bách Quân không đón nhận ánh mắt của anh, chỉ cúi đầu.

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, kiêu ngạo bước đi về phía trước, để lại từng đoàn từng, đoàn bước chân trầm ổn, hơi thở mê hoặc làm cho người ta có chút kinh hãi khiếp sợ.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *