Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 619

Chương 619: HỐI HẬN

Bệnh viện, người đến người đi, không một chút tiếng động.

Hàn Trí Trung cùng một bác sĩ vừa nói vừa cười đi trở về, một mình trở lại phòng bệnh, nói với đám vệ sĩ ngoài phòng bệnh: “Mọi người ở bên ngoài canh chừng, tôi mời vị bác sĩ này bắt mạch cho tôi.”

“Vâng!” Vệ sĩ liếc mắt nhìn vị bác sĩ mang khẩu trang một cái, khép cửa đi ra ngoài, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Hàn Trí Trung đứng ở bên cạnh giường bệnh, mặt lạnh quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc áo trắng trước mặt, khôi phục thái độ hô mưa gọi gió, lạnh lùng nói: “Nói đi, cậu là ai? Tại sao muốn nói cho tôi chuyện của Văn Giai?”

Người đàn ông mặc áo trắng trước mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông già lớn tuổi này, mặc dù trên mặt có nét tang thương, nhưng khuôn mặt mày vẫn hồng hào, tinh thần sung túc như thời trai trẻ, hai mắt anh lóe lên tà ác, lạnh lùng cởi khẩu trang của mình.

Hàn Trí Trung nhìn người trước mặt, cau mày, giống như đã từng quen biết, nhưng nhất thời không nhớ nổi anh là ai, nhưng cho dù xa lạ, nhìn thấy người thanh niên này, trái tim của ông cũng đột nhiên đập mạnh.

Trác Bách Quân lạnh lùng nhìn Hàn Trí Trung, cười khẽ một tiếng, vươn tay vào trong túi, móc một xấp hình, ném ra, mới nói: “Ông xem một chút đi.”

Hàn Trí Trung đề phòng nhìn người thanh niên kia một cái, rồi chậm rãi xoay người, cầm xấp hình này lên, giống như chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn trong hình, một cô gái xinh đẹp trong sáng, mặc ki-mô-nô, bụng thật to, đứng dưới tàng cây hoa anh đào, nhìn ống kính mỉm cười, giống như linh hồn bị rơi vào địa ngục, trái tim của mình hung hăng bị nện một cái.

Hàn Trí Trung kinh ngạc nhìn cô gái trong hình, hai mắt chợt đỏ thắm, giống như trở về mấy chục năm trước, hai tròng mắt lộ ra bi thương và buồn bã, ông nặng nề thở dốc một hơi, lật tấm hình tiếp theo, cô gái trong hình đã sinh ra đứa trẻ, tay ôm đứa trẻ một tuổi, cuộc sống từ từ vất vả, nhìn ống kính, nụ cười vẫn rất nhẫn nại, trái tim của ông giống như bị nện mạnh một cái, lại lật xem tiếp tấm hình, cho đến khi tám, chín năm sau, nhìn thấy Văn Giai ôm đứa trẻ ngồi dưới một gốc cây hoa anh đào, mỉm cười.

Ông chợt khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ Trác Bách Quân, giống đứa bé trai đó như đúc, đôi mắt ông đỏ lên, lúc này mới phát hiện, vóc dáng người thanh niên này có chút giống Văn Giai, nhưng cặp mắt sắc bén giống như con báo nhỏ là người nhà họ Hàn làm cho anh càng lộ ra khí phách bất phàm.

“Cậu, rốt cuộc cậu là ai?” Hàn Trí Trung có chút nghi ngờ, nhưng vẫn lo lắng nhìn Trác Bách Quân, hỏi.

Trác Bách Quân lạnh lùng nhìn ông già này, giống như nhìn một người xa lạ vô cùng chán ghét, chậm rãi, lại cười “Nhiều năm trước, một cô gái vì sống cùng một người đàn ông ích kỹ, đã phá hủy cuộc đời của cô ấy, bao gồm sự nghiệp vườn trà của cô ấy.”

Hàn Trí Trung nín thở, im lặng nhìn Trác Bách Quân!

Trác Bách Quân vẫn lạnh lùng nhìn Hàn Trí Trung, nói: “Sau đó, người đàn ông kia lại đi theo người chị em tốt nhất của cô gái đó, sống với nhau, cuối cùng cô gái đó mang thai, một mình buồn tủi, rời khỏi người đàn ông kia đi đến Nhật Bản!”

Sắc mặt của Hàn Trí Trung hơi co quắp, hai tròng mắt già nua kiên định, nhìn chòng chọc người thanh niên này, thoáng qua một tia đỏ thắm.

Sắc mặt Trác Bách Quân bình tĩnh cầm lấy xấp hình trong tay Hàn Trí Trung, nhìn mẹ cười thật vui vẻ, anh cũng đột nhiên cười khẽ, nghẹn ngào nói: “Sau đó, cô gái đó sinh ra một đứa bé trai, đặt cho nó một cái tên gọi là Bách Quân, từ đó hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, vào ngày hè, đi theo thuyền ra biển, khiêng bắt cá băng khổng lồ, quỳ gối trước mặt mọi người, dùng dao găm sắc bén cắt từng nhát dao lên con cá sống, nghe nói, cô ấy đã từng được cưng chiều, hiền lành giống như con thỏ nhỏ, chưa từng sát sinh.”

Hàn Trí Trung vẫn không lên tiếng, im lặng lắng nghe.

“Vào mùa đông, mặc quần áo mỏng manh, dắt tay đứa con đi đến một tiệm xông hơi tìm việc làm, thật ra cũng vì tìm một chỗ ấm áp cho đứa con đáng thương của cô ấy.” Hai mắt Trác Bách Quân đỏ bừng, nghẹn ngào nói.

Hàn Trí Trung nắm chặt quả đấm, hai mắt tràn đầy nước mắt.

“Vào lúc đó, hai mẹ con này luôn ở trong đêm khuya yên tĩnh, ôm nhau thật chặt, người mẹ sẽ nói với đứa con mình: Bách Quân, chúng ta sẽ hạnh phúc, nhất định phải cố gắng chịu đựng, sống thật tốt.” Trác Bách Quân đi đến trước bệ cửa sổ, nhìn rất nhiều người bạn nhỏ, thân mật, vui vẻ, ôm trái banh bảy màu, đứa bé nào cũng rất ngây thơ trong sáng, anh vẫn cười khổ nói: “Mỗi khi vào lúc như vậy, đứa bé kia, luôn vô cùng tin tưởng mẹ của mình, tin tưởng nó và mẹ ở chung một chỗ nhất định sẽ hạnh phúc, mặc dù đói bụng và rét lạnh nhưng ít nhất bọn họ được ở chung một chỗ, vui vẻ đếm sao, lúc tuyết rơi, cô mang theo đứa bé kia đắp hình người tuyết thật lớn, cho đứa bé đáng thương kia một chút vui vẻ, nhưng cô ấy không biết rằng, đứa bé kia vẫn rất vui vẻ, bởi vì có thể cùng mẹ ở chung một chỗ, cho đến một buổi tối kia, bởi vì dáng dấp cô xinh đẹp, bị mấy đàn ông lôi vào gian phòng u ám, xé nát quần áo của cô, tách ra hai chân của cô, từng người, từng người đè trên người của cô, cô ở trong gian phòng đó khóc rống, cô kêu to: Bách Quân, đừng tới đây! ! Đừng tới đây! !”

Trên mặt Hàn Trí Trung co quắp, nghe lời này, trầm mặc chết lặng, nắm chặt quả đấm, cúi đầu để mặc cho nước mắt hối hận khổ sở rơi xuống, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, đau thương vô tận, trong chớp mắt, người trở nên già nua, đau thương chồng chất.

“Ha ha ha ha ha.” Trác Bách Quân bắt đầu khổ sở nở nụ cười, nước mắt rơi xuống, hối hận khóc nói: “Tôi không đi qua bởi vì tôi sợ, tôi núp trong một góc tối, tôi sợ! Tôi sợ … Tôi nghe mẹ của tôi khàn giọng kêu la, nhưng tôi không đi qua, tôi sợ hãi khóc, lần đầu tiên gọi cha, hi vọng cha có thể giống như ngôi sao băng trên bầu trời, xuất hiện tới cứu người mẹ đáng thương của tôi.”

Thân thể Hàn Trí Trung bắt đầu mãnh liệt co quắp, tay đè chặt trái tim, nhớ tới Văn Giai đứng ở trong vườn trà, mỉm cười như đóa sen thuần khiết, nước mắt đau khổ lại giàn giụa rơi xuống.

“Nhưng cha của tôi đâu? Ông ta ở đâu? Ông ta đang cùng một cô gái vui vẻ sống hạnh phúc, sinh ba đứa con! ! Sống rất hạnh phúc! ! Mỗi một ngày cùng nhau hưởng hạnh phúc! ! Mà mẹ tôi đâu? Mẹ của tôi lại chết yểu ở trên người của mấy người đàn ông! ! Thậm chí đến lúc chết, bà ấy còn nói với tôi, đừng trách cha con! ! Tại sao? Tại sao người hiền lành lại phải chết thảm! ! Tại sao những người tàn nhẫn vô tình như các người lại sống xa hoa, rất hạnh phúc! !” Trác Bách Quân tức giận gào khóc.

Hàn Trí Trung chợt cảm thấy trái tim đau nhức vỡ tan, nước mắt hối hận rơi xuống, không nói được lời nào.

“Đều tại ông! ! Đều tại ông hại chết mẹ tôi…Lẽ ra, bà ấy có thể sống rất hạnh phúc, sống quang minh chính đại, đều tại ông…” Trác Bách Quân đột nhiên rút súng lục ra, nhắm ngay cha của mình, nhìn cha của mình đang khổ sở cúi đầu khóc, thân thể già nua càng làm cho ông càng cúi thấp, trong lòng anh chợt đau xót, lại không nhịn được khóc rống lên: “Đều tại ông! ! ! Tôi muốn giết ông! ! Tôi muốn giết ông để báo thù cho mẹ tôi…Nếu không phải vì ông, bà ấy sẽ không chết, bà ấy sẽ không chết thảm như vậy…Bị chết thê thảm như vậy! ! Tôi muốn giết ông để tế vong hồn của mẹ tôi ở trên trời không được siêu thoát…”

Hàn Trí Trung đau lòng, chua xót ngẩng đầu, trầm mặc nhìn người thanh niên trước mặt, khuôn mặt khổ sở co quắp, ánh mắt đều là thê lương và đau thương, còn có thù hận, ông buồn bã cúi đầu rơi lệ, sau đó di chuyển bước chân, từng bước, từng bước đi tới trước mặt của Trác Bách Quân, có chút không nhịn được, nhìn đứa bé này đã trưởng thành, khom đầu gối một cái, bộp một tiếng, đầu gối chạm đất, đầu cúi xuống, cuối cùng thấp giọng bật khóc, khóc từng hồi, nhớ tới hình ảnh trong sáng của Văn Giai, cúi đầu khóc, nước mắt xẹt qua gương mặt già nua, suy sụp khóc không ra tiếng, nói: “Con giết cha đi! Con hãy giết cha đi, cha đi theo bà ấy, cha sẽ đi theo bà ấy để chuộc tội lỗi lầm của mình, tất cả đều là lỗi của cha, là năm đó cha nhất thời kích động, hại mấy người phụ nữ, bao gồm mẹ của con, con hãy giết cha đi, ta cũng không muốn sống nữa, cha đi cùng với bà ấy, con nổ súng đi! Giết cha đi! Giết kẻ có tội này đi! !”

“Ông là kẻ có tội …” Trác Bách Quân đau đớn khóc thành tiếng, cầm súng chỉ vào đầu cha, gân xanh nổi lên, siết cò, tức giận kêu to: “Ông chính là kẻ có tội … Ông hại chết mẹ của tôi! ! Ông là kẻ có tội! ! Mười cái mạng của ông cũng không xóa được nổi hận của mẹ tôi…”

“Con giết cha đi! Đứa con đáng thương của cha, cha để cho con chịu tội rồi! Con giết cha đi! Giết cha để báo thù cho mẹ của con! !” Hàn Trí Trung khóc, kêu lên: “Đều là lỗi của cha…”

Trác Bách Quân nhìn dáng vẻ hối hận, thừa nhận, càng thêm tức giận muốn siết cò! ! !

“Ầm!” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Trang Minh Nguyệt đã tỉnh lại, dưới sự nâng đỡ của Lam Anh, yếu ớt rơi lệ đi vào, khóc nói: “Chuyện không liên quan đến ông ấy! Tất cả đều là lỗi của tôi! Muốn giết cứ giết tôi đi!”

Trác Bách Quân cầm súng lục, khiếp sợ chỉ vào Trang Minh Nguyệt, còn có Lam Anh cùng Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt, Hạ Tuyết đứng phía sau lưng, vẻ mặt bọn họ cũng bình tĩnh nhìn mình, anh từng bước, từng bước lui về phía sau, kích động gọi: “Các người vào đây làm gì? Cùng vào đây làm gì? Tôi đã đoán được có ngày hôm nay! ! Tôi muốn ông ta chôn theo mẹ tôi! ! Tôi cũng cùng đi theo mẹ tôi! !”

Trang Minh Nguyệt ngăn cản không cho bọn họ vào, vừa mới tỉnh lại, thân thể lục phủ ngũ tạng đều rã rời, nhưng trong ánh mắt khiếp sợ của chồng, đi tới trước mặt của chồng, quỳ gối trước mặt của Trác Bách Quân, khóc nói: “Con muốn giết, hãy giết tôi đi! Tất cả đều là lỗi của tôi, không thể trách cha con! Năm đó, bọn họ yêu nhau, vì xảy ra hiểu lầm, tôi không nên xen vào, sau đó mang thai, đã không thể thu xếp! Nhưng con đã hiểu lầm cha của con rồi, từ đó đến giờ, ông ấy vẫn yêu mẹ của con, là tôi, cũng là tôi van xin mẹ của con, bởi vì tôi muốn bảo vệ con của mình, đều là lỗi của tôi! ! Con giết tôi đi! Con giết tôi đi … Tôi đi theo Văn Giai! ! Tôi chết vạn lần cũng không oán than! ! Đừng tổn thương người vô tội nữa. Chuyện của Văn Giai đối với chúng tôi cũng như đối với con, vô cùng đau lòng! Chúng tôi cũng yêu bà ấy, chúng tôi cũng rất yêu bà ấy! Đều là lỗi của tôi nên để cho bà ấy ôm hận mà chết, con giết tôi đi! Tôi tới chuộc tội! ! Con hãy tha cho chồng của tôi, ông ấy đã bị tôi dày vò mấy chục năm, ông ấy bị buộc phải sống cùng một người không yêu mấy chục năm rồi, con giết tôi đi, tôi cầu xin con giết tôi đi.”

“Bà đừng cho rằng tôi không dám! ! Hai người các người đều phải chết! !” Trác Bách Quân tức giận rống lên! !

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến “Nếu như hai người bọn họ đáng chết, vậy còn có một người, đáng chết hơn.”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *