Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 100

Chương 100: Người nam nhân này không đơn giản

 

“Dung thế tử chẳng lẽ không hiếu kỳ, trong cơ thể Lê nhi vì sao sẽ có phong ấn này sao?” Thượng Quan Triệt ánh mắt định ở trên mặt Mộ Lê, nhìn ửng hồng không bình thường trên mặt nàng, đỏ như màu lửa, đối với Dung Tử Khiêm hỏi: “Trước kia thiên kim Mộ thân vương phủ là kẻ ngốc, cái gì đều không biết, cả ngày điên điên khùng khùng, hiện giờ trong thân thể lại còn thêm một đạo phong ấn, thật sự làm người kinh ngạc.”

“Ta càng tò mò, cốc chủ vì sao lại ba lần bốn lượt tới cứu nàng.” Dung Tử Khiêm đáy mắt mơ hồ có cảm xúc gì chợt lóe qua, hiện tại hắn ánh mắt định ở trên mặt Thượng Quan Triệt, không chớp mắt, phảng phất muốn nhìn ra cái gì.

Trên người Mộ Lê vì sao sẽ có phong ấn, đây xác thật là điều bí ẩn, nhưng trước mắt càng làm cho hắn cảm giác được uy hiếp chính là người nam nhân trước mặt.

Thượng Quan Triệt nghe được lời này, cười nhẹ, như tắm mình trong gió xuân: “Người thông minh như Dung thế tử hẳn đã sớm đoán được mới phải.”

Cùng lúc nói chuyện, Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng điểm mấy cái huyệt đạo ở trên bụng Mộ Lê, thân thể Mộ Lê vốn khó chịu lập tức liền dễ chịu rất nhiều, đôi con ngươi màu đỏ tươi cũng dần dần phai nhạt, hiển nhiên phong ấn được khống chế.

Đỏ ửng không bình thường trên mặt dần dần phai nhạt, theo thời gian trôi đi, thân thể cũng không hề nóng giống trước đó.

Dung Tử Khiêm đem hành động Thượng Quan Triệt vừa mới thu vào trong mắt, đáy mắt càng thêm kinh ngạc, quả thực chính là không thể tin được hai mắt của mình.

Đây là có chuyện gì?

Thượng Quan Triệt chẳng qua nhẹ nhàng điểm vài cái ở trên người Mộ Lê, thân thể Mộ Lê lại liền yên tĩnh lại? Phong ấn này liền nhanh như vậy được khống chế?

Trước đó hắn chính là hao phí tâm lực, đem chân khí của mình truyền vào cơ thể Mộ Lê mới có thể làm thân thể của nàng hơi chút khống chế.

Kết cục truyền chân khí chính là làm Dung Tử Khiêm mỗi lần cả người đều như bị lột một tầng da, suy yếu đến không được, không khác gì lấy đi nửa cái mạng. Nhưng Thượng Quan Triệt chẳng qua nhẹ nhàng điểm vài cái trên bụng Mộ Lê là có thể làm nàng bình tĩnh lại?

Thượng Quan Triệt võ công đến tột cùng cao đến mức nào?

Đến tột cùng là lợi hại đến mức nào mới có thể làm được trình độ như vậy? Tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những chuyện này.

Nghe được Thượng Quan Triệt nói, Dung Tử Khiêm khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng ở ngọc bích lưu tiên trâm cắm trên đầu Mộ Lê.

“Chủ nhân cây trâm này là cốc chủ?”

Thượng Quan Triệt cười nhẹ: “Dung thế tử rất thông minh, chẳng qua, hiện tại ngọc bích lưu tiên trâm này hiện giờ đã là đồ vật của Lê nhi.”

Quả nhiên không sai, Thượng Quan Triệt quả nhiên là chủ nhân của ngọc bích lưu tiên trâm này.

Nghe nói ngọc bích lưu tiên trâm này mất tích nhiều năm, một khi hiện thế, không nghĩ nhiều năm qua lại là ở trong tay Thanh Vân cốc. Nhưng chuyện này cũng không kỳ quái, Thanh Vân cốc vốn vô cùng thần bí, thứ này ở trong tay hắn cũng có thể hiểu được.

“Cốc chủ vì sao muốn đưa cho nàng ngọc bích lưu tiên trâm này?” Dung Tử Khiêm nhìn thần sắc Thượng Quan Triệt, nam nhân biểu tình nhàn nhạt, như là cái gì đều không bỏ trong lòng, lại nhìn nhìn Mộ Lê, vẫn cảm thấy giữa bọn họ phảng phất là có liên hệ gì, đặc biệt là ánh mắt Thượng Quan Triệt nhìn về phía Mộ Lê ……

Bằng không thì vì sao hắn ba lần bốn lượt ra tay cứu nàng?

“Nàng cùng ta có duyên, cho nên ta muốn cứu nàng.”

Nghe nói như thế, Dung Tử Khiêm lại nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, rõ ràng không quá tin tưởng lí do này. Nhưng đối phương trả lời hắn như vậy, chắc hẳn không muốn nói cho hắn biết nguyên nhân.

Đã như vầy, Dung Tử Khiêm cũng không nên hỏi lại.

Chỉ là, mơ hồ cảm thấy, người nam nhân này đối với mình có uy hiếp.

Nhất là hồi tưởng lại hai ngày trước, Mộ Lê nhìn Thượng Quan Triệt, bộ dáng hoa si kia ngay cả con mắt đều không muốn nháy, thậm chí ở lại Thanh Vân cốc không muốn rời đi, trong lòng không khỏi tràn lên một hồi lửa giận.

Nữ nhân này!

Nếu Thượng Quan Triệt sẵn lòng…, tùy tiện một câu, nàng có phải tình nguyện đem mình bán cho đối phương hay không? Càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt Dung Tử Khiêm cũng trở nên bỗng nhiên có chút không tốt lắm.

Nếu như Thượng Quan Triệt chỉ là thiếu gia ăn chơi, hoặc là Hoa Hoa công tử ngược lại cũng thôi đi. Hết lần này tới lần khác. . .

Thượng Quan Triệt thực lực cường đại, đạm bạc như khói, võ công cao cường, tướng mạo cũng anh tuấn. . . Trên cơ bản, đó có ưu điểm, toàn bộ đều đã có!

Hơn nữa quan trọng nhất là!

Hắn giống như đối với Mộ Lê cũng vô cùng không bình thường!

Nếu là cố ý tình chàng ý thiếp. . .

Vậy Dung Tử Khiêm hắn. . .

Còn không phải bị Mộ Lê ném đến tận chín từng mây sao?

Này làm sao có thể?

Nữ nhân tùy hứng, bá Đạo, ngốc nghếch, không có não, không có ngực, khuyết điểm một đống lớn, chỉ có thể là của Dung Tử Khiêm hắn! Không thể chạy cùng nam nhân khác, càng không thể bị nam nhân khác nhớ thương!

Trong thạch thất, hoàn toàn yên tĩnh.

Thượng Quan Triệt tiếng nói đã êm tai, lại trầm thấp.

Tiếng vọng trong không gian nhỏ hẹp, càng làm cho người say mê.

Hiện tại, hắn quay đầu nhìn nhìn Dung Tử Khiêm ánh mắt có chút tĩnh mịch, ánh mắt dừng lại một lát trên mặt của hắn, hỏi: “Thế tử không chữa thương sao? Hay là tổn thương quá nặng, cần tại hạ giúp ngươi một tay?”

“Không cần.” Dung Tử Khiêm lễ phép cự tuyệt, đáy mắt không tự giác nhiễm một vòng màu sắc lạnh lùng, cùng lúc đó, đầu ngón tay của hắn nhanh chóng hội tụ một luồng ánh, quanh quẩn khắp toàn thân, hiển nhiên là muốn vận công chữa thương.

Theo luồng ánh sáng quanh quẩn, thân thể bị trọng thương đang dần dần phục hồi như cũ.

Thấy Dung Tử Khiêm đang tại nhập định, Thượng Quan Triệt cũng không quấy rầy, mắt chỉ rời khỏi trên người Dung Tử Khiêm, nhìn về phía Mộ Lê nằm ở trên giường ngủ.

Mộ Lê phảng phất ngủ rất, vẫn không nhúc nhích, hơi thở đều đều.

Ánh mắt vốn nhàn nhạt nhìn về phía Mộ Lê nhưng đột nhiên đáy mắt cảm xúc bắt đầu trở nên có chút phức tạp.

Thượng Quan Triệt vươn ngón tay thon dài của mình, vô thức đụng đụng cây trâm trên tóc nữ tử, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một thứ gì, chỉ là quá nhanh, lại không kịp để cho người bắt được.

Vốn là Mộ Lê ngủ rất yên ổn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhíu một cái, hình như gặp ác mộng gì đó. Sau đó, mạnh mẽ từ trong ngủ mơ mở hai mắt ra.

Nàng mơ hồ chuyển tỉnh lại, lúc nhìn thấy Thượng Quan Triệt trước mặt, ngẩn người.

Nàng quan sát bốn phía, nhìn thấy Dung Tử Khiêm đang tại vận công chữa thương, sau đó vuốt vuốt hai mắt, thấy mình cũng không nhìn lầm, mới hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Là ngươi đã cứu chúng ta? Hiện tại chúng ta ở Thanh Vân cốc?”

” Hiện tại chúng ta còn ở trong sơn động, chẳng qua là một gian mật thất ẩn nấp mà thôi, ngươi yên tâm, phong ấn trên người của ngươi mới bị ta cho khống chế, cho nên, tạm thời sẽ không phát tác nữa.” Đáy mắt Thượng Quan Triệt nhiễm lên nụ cười ôn hòa, nhìn xem hai mắt Mộ Lê có chút mê mang, giải thích.

Bài trước đó
Tags:
2 Comments

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *