Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 62

Chương 62: Gả cho cốc chủ

 

Thanh vân cốc chủ là thánh thần phương nào? Lại thần bí như thế?

Hôm qua mỗi người trong rừng trúc muốn giết Mộ Lê đều là cao thủ, nhưng cách xa mấy chục trượng, Phó Thương Khung lại có thể mang theo thủ hạ của mình thần không biết quỷ không hay liền chấm dứt đám người kia.

Có thể dạy dỗ ra thủ hạ lợi hại như vậy, nghĩ đến cũng là nhân vật bất phàm!

“Chủ tử nhà ngươi hiện tại có rảnh? Ta muốn đi gặp hắn! Nói lời cám ơn hắn!” Mộ Lê nói.

“Hiện tại không vội, cốc chủ cố ý chuẩn bị cháo cho cô nương ngài, có chỗ lợi đối thân thể ngài, cô nương ăn xong lại đi gặp hắn cũng không muộn.” Tiểu nha đầu cười nói.

Mộ Lê vuốt bụng mình từ tỉnh lại liền không ngừng kêu “Thầm thì”, có chút ngượng ngùng gật gật đầu, nàng xác thật rất đói bụng, tiểu nha đầu hiển nhiên phát hiện mấy việc này, hảo ý nhắc nhở nàng.

Thấy Mộ Lê gật đầu, Tiểu Mãn liền đi xuống múc cháo giúp Mộ Lê.

Phó Thương Khung ngồi ở trên ghế một bên, kiều cái chân bắt chéo, thỉnh thoảng đánh giá Mộ Lê, Mộ Lê xem ở trong mắt, chỉ xem như không thấy.

“Ta coi nha đầu ngươi tư sắc cũng là không tồi, tính cách cũng thực hiền hoà, tại sao sẽ trêu chọc người như vậy? Ngươi cùng bọn họ thù oán gì?” Phó Thương Khung hỏi.

Thù oán gì? Nàng còn muốn hỏi thù oán gì đâu.

Giết người mua mệnh? Mưu tài hại mệnh?

Hay là nàng quá đẹp, rước lấy kẻ cắp ghen ghét?

Đáng tiếc người đã chết, cũng không thể hỏi rõ ràng!

“Ta cũng không biết bọn họ là ai, làm thế nào biết bọn họ vì sao giết ta?”

“Ngươi lại không biết là ai muốn ám sát ngươi?” Phó Thương Khung vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên có chút không thể tin tưởng.

“Ân!” Mộ Lê gật gật đầu.

“Không biết thì thôi!” Phó Thương Khung vẫy vẫy tay, một bộ dáng không muốn nhiều lời.

Chẳng lẽ, Phó Thương Khung biết cái gì?

Mộ Lê đáy mắt sáng ngời: “Phó đại ca, ngươi có phải biết cái gì hay không?”

“Lúc có cầu với ta liền biết kêu ta phó đại ca, không gọi đại thúc?” Phó Thương Khung khóe miệng không tự giác rút rút, nha đầu này thật là không đúng, cũng là kẻ tinh ranh, hắn xem như đã nhìn ra.

“Ta bảo đảm, về sau nhất định không gọi ngươi đại thúc! Được không?” Mộ Lê thấy nam nhân rõ ràng có chút dao động,

Trong lòng vui vẻ.

“Thôi thôi! Ta nói cho ngươi, cũng để ngươi trong lòng có phòng bị! Miễn cho nào ngày là chết như thế nào cũng không biết!” Phó Thương Khung bất đắc dĩ mở miệng, râu quai nón theo miệng lúc đóng lúc mở, nha đầu này vẻ ngoài thủy linh, lúc nói chuyện, thật sự làm người không đành lòng cự tuyệt.

“Hảo!” Mộ Lê gật gật đầu.

“Đám người kia huấn luyện nghiêm khắc, võ công cao cường, rõ ràng không phải hạng người hời hợt, hẳn là ám vệ đại gia tộc nào đó dưỡng, đáng tiếc a, bọn họ liền tính là giấu diếm tốt đi nữa, cũng trốn chẳng qua đôi mắt ta.”

Đại gia tộc?

Cái đại gia tộc nào?

“Vậy phó đại ca có biết bọn họ vì sao muốn trí ta vào chỗ chết sao?” Mộ Lê hỏi tiếp nói.

“Ngươi đương sự cũng không biết, ta như thế nào sẽ biết?” Phó Thương Khung biểu tình có chút không thể hiểu được.

Đang lúc này, Tiểu Mãn bưng đồ ăn tới, nàng phảng phất là nghe được hai người vừa mới nói chuyện, bộ dáng xem nhẹ: “Cô nương nếu không nghĩ ra, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền là được, may chính là, cô nương hiện giờ không phải không có việc gì sao?”

Mộ Lê tán thưởng nhìn nàng một cái, không nghĩ tới một nha đầu nho nhỏ thanh vân cốc đều có kiến thức như vậy, xem ra người thanh vân cốc từng người đều không tầm thường.

 

Thấy đồ ăn mang lên, Mộ Lê cũng sớm đã không kịp đợi, bưng cháo uống một ngụm, cháo này hương vị thật sự không tệ, không hề hình tượng cầm lấy đũa ăn như gió cuốn mây trôi.

 

Nhìn xem Mộ Lê bộ dạng không câu nệ tiểu tiết như vậy, Tiểu Mãn ở một bên cười cười, nhưng Phó Thương Khung lại vẻ mặt khinh bỉ: “Ngươi nói ngươi là một cô nương, vì sao bắt đầu ăn, so với người nam nhân ta đây còn thô lỗ hơn? Ngươi xác định mình không có đào thai sai? Không cẩn thận đào thai trở thành nữ?”

 

“Ngươi đói cả ngày thử xem!” Mộ Lê không lưu tình chút nào đốp chát lại: “Từ giữa trưa hôm qua ta đã không có ăn rồi, còn tao ngộ một hồi ám sát, trái tim nhỏ cũng sớm đã không chịu nổi rồi, chỉ có thể ăn chút đồ để an ủi!”

 

Phó Thương Khung trong lúc nhất thời không phản bác được, cái mũi chỉ lên trời hừ hừ, cũng không có nói gì nữa. Tiểu Mãn ở một bên lại cười, tính tình Mộ Lê rất vui vẻ như vậy, làm cho người ta chán ghét không nổi.

 

“Ăn cháo nhiều chút! Đây chính là cháo chủ tử chúng ta tự mình nấu, ngươi cũng không thể cô phụ lòng tốt của hắn.”

 

Mộ Lê nhớ tới chuyện hôm qua mình húp cháo trong giấc mộng, không khỏi trực tiếp hỏi: “Hôm qua có phải ta cũng ăn cháo này hay không?”

 

“Ân!” Tiểu Mãn nhẹ gật đầu: “Hôm qua cô nương đến, lâm vào trong hôn mê sâu, chủ nhân nhà ta giúp cô nương xem mạch xong, thấy cô nương thân thể không tốt, liền nấu cháo này, nhưng lúc ấy cô nương đang tại hôn mê, không muốn há mồm, chủ tử cũng phải dùng hết biện pháp mới khiến cho ngươi mở miệng, tự tay đút cho cô nương. Thấy cô nương không việc gì, lúc này chủ tử mới yên tâm.”

 

“Chủ tử nhà ngươi ngược lại nhiệt tình.” Mộ Lê bưng cháo lên, lại uống một hớp lớn.

 

“Vậy cũng không?” Phó Thương Khung thấy bên này hai người trò chuyện náo nhiệt, cũng tiến đến gia nhập: “Chủ tử nhà ta là rồng trong loài người, bản lãnh lớn, tài hoa lại nhiều, một mình quản lý thanh vân cốc ngăn nắp, thế gian cơ hồ không người có thể so!”

 

“Vậy so với Dung Tử Khiêm như thế nào?” Mộ Lê nói vừa xong cũng có chút hối hận, tại sao lại êm đẹp nàng lại nhắc tới Dung Tử Khiêm chứ?

 

“Dung thế tử?” Phó Thương Khung sững sờ, ngược lại vẻ mặt thần bí khó lường: “Dung thế tử a. . . Là truyền kỳ. Dung phủ nguyên là một kẻ áo vải, cùng triều đình bắn đại bác cũng không tới, năm đó Dung thế tử ba tuổi, phía nam gặp lũ lụt, phương bắc lại gặp khô hạn, hắn nói một câu, lại cứu vạn dân tại trong nước lửa. Từ đó về sau đã được Hoàng Thượng đối đãi khác, phong làm thế tử.”

 

Một kẻ áo vải?

 

Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vậy mà có thể được địa vị như thế, trách không được ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn giống như đối đãi Thần Tiên.

 

Mộ Lê vốn nghĩ rằng hắn có một bối cảnh rất lợi hại, thật không nghĩ đến chỉ là một kẻ áo vải. Nàng vẫn cho là Dung Tử Khiêm là dựa vào tổ tiên che chở làm thế tử. Nhưng nếu thật sự như vậy xem ra…, Dung Tử Khiêm xác thực là người không đơn giản.

 

Tiểu nhi ba tuổi, rất nhiều lời nói đều không có nói rõ ràng đâu?

 

“Ta cho rằng, chủ tử nhà ta so với Dung thế tử, cũng không kém!”

 

“Ah? Chủ tử nhà ngươi lợi hại như vậy?” Mộ Lê đôi mắt lóe lên, hiển nhiên có chút không tin.

 

“Ngươi ở Mộ thân vương phủ thú vị sao? Nếu cảm thấy không thú vị…, muốn cân nhắc đến thanh vân cốc chúng ta hay không?” Phó Thương Khung bỗng nhiên nói ra: “Nha đầu ngươi tuy nhiên mồm mép không buông tha người, tính cách lại thật tốt, vẻ ngoài cũng còn khá tốt, cùng chủ tử chúng ta, cũng cực xứng.”

Bài trước đó
Bài kế tiếp
Tags:

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *