Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 75

Chương 75: Cách phát tiết tốt nhất, thử qua đều biết

 

Đợi sau một lúc lâu, lại không có chờ được nam tử trả lời, Mộ Lê nhìn mặt không biểu cảm của Dung Tử Khiêm, trong lúc nhất thời đắn đo không biết trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì.

Sợ nam nhân không đáp ứng, Mộ Lê đào đào trong lòng ngực, nhưng cũng không móc ra cái gì.

Cuối cùng sờ đến điếu trụy bằng ngọc lúc trước Dung Tử Khiêm đưa cho mình.

“Nếu ai trêu chọc ai trước …… Chúng ta sẽ đánh cuộc cái này.” Cầm điếu trụy đưa qua cho nam nhân.

Nghe được lời này, Dung Tử Khiêm nhìn về phía Mộ Lê đáy mắt tối sầm, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sương mù.

Theo bản năng rụt rụt cổ, không khí bên trong xe phảng phất đều giảm xuống rất nhiều, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Dung Tử Khiêm liếc mình, Mộ Lê nhịn không được cả người cứng đờ, nặn ra một nụ cười cực kỳ mất tự nhiên.

“Vậy chúng ta liền đánh cuộc 5 mao tiền!” Mộ Lê vươn năm ngón tay, thuận tay cất ngọc bội trong tay vào trong lòng ngực.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không lăn lộn ngươi.” Dung Tử Khiêm bỗng nhiên nói.

“Thật sự?” Mộ Lê cả kinh, rõ ràng đáy mắt có vài phần không thể tin tưởng.

“Ân……”

Nghe được trả lời như vậy, Mộ Lê vẫn không quá dám tin tưởng, đưa khuôn mặt nhỏ lớn bằng bàn tay của mình về phía Dung Tử Khiêm, ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn nhìn ở trên mặt Dung Tử Khiêm.

Một đôi mắt to sáng ngời thấu triệt chớp chớp, lông mi thật dài cong vút phủ xuống bóng mờ, như là không quen biết Dung Tử Khiêm, phảng phất muốn xem rõ ràng mỗi một cái lỗ chân lông của nam tử.

Dung Tử Khiêm không trêu chọc mình?

Dù sao nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy. Sao có thể?

Hay là, trong đó có trá? Lạt mềm buộc chặt sao?

Lại nói, nam cũng thích chơi chiêu này sao?

Ta chết mất thôi, gia hỏa này khẩu vị thật đúng là độc đáo a. Trong lòng Mộ Lê lén lút thầm nghĩ.

Trong lòng não bổ các loại hình ảnh, nhìn thế nào Dung Tử Khiêm cũng không giống như là người sẽ an phận thành thật.

Dung Tử Khiêm rũ đôi mắt, nhìn thấy Mộ Lê gần ngay trước mặt, lông mày nhảy lên: “Ta không trêu chọc ngươi, hiện tại ngươi lại chuẩn bị muốn tới trêu chọc ta?”

Mộ Lê: “……”

Bởi vì cách quá gần, lúc nam tử nói chuyện, môi đóng mở, Mộ Lê thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy hàm răng trắng tinh chỉnh tề của nam nhân, trên mặt hắn là biểu tình lạnh nhạt, đặc biệt là cặp mắt kia…… Nhìn làm người vô pháp quên thật lâu.

Chậc chậc chậc, người này, chỉ cần không mở miệng, xác thật là người rất đẹp mắt. Nề hà mở miệng một cái…… Thôi, hắn vẫn thích hợp làm một pho tượng.

Xác định nam nhân nói không giả, lúc này Mộ Lê mới yên tâm, rục đầu, an tâm dựa vào trong xe ngựa, nhắm hai mắt, giả vờ ngủ say.

Chỉ cần không trêu chọc nàng là được.

Thấy Mộ Lê rục đầu như rùa đen, ánh mắt Dung Tử Khiêm cũng dời khỏi trên người nàng.

Hắn vươn tay từ hộc tối xe ngựa lấy ra một quyển sách, phảng phất đang xem cái gì, biểu tình vô cùng nghiêm túc, trong lúc nhất thời xe ngựa an tĩnh chạy tới phía trước, cũng không ai nói chuyện.

Nhắm mắt lại sau một lúc lâu, sau đó đột nhiên mở ra, Mộ Lê chính là cảm thấy trong lòng quái quái.

Tại sao Dung Tử Khiêm không làm gì, không nói gì? Cả người nàng cũng không được tự nhiên?

Quả thực chính là sống một giây bằng một năm a!

Chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì hai người ở trên một chiếc xe ngựa?

 

Mộ Lê thỉnh thoảng hé mắt liếc về phía Dung Tử Khiêm, nửa khuôn mặt tuấn tú của nam tử làm người thất thần, nhất là bộ dáng hắn rất nghiêm túc, không tự giác làm cho người nhớ tới hai ngày trước lúc phá trận ở thanh vân cốc, hắn thái độ không sợ hãi, cùng với lực lượng trên người làm cho người không khỏi an tâm.

 

Có vẻ bên người có hắn thì đặc biệt an tâm.

 

Cảnh tượng ngày ấy hiện ra trước mắt, nam tử thoáng nhìn cười cười, từng biểu tình rất nhỏ, Mộ Lê đột nhiên phát hiện trong đầu của mình hoàn toàn đều nhớ rõ rành mạch. . .

 

Dung Tử Khiêm nghiêm túc, thật là mị lực vô hạn, khó trách hắn có nhiều người theo đuổi với fans não tàn như vậy, người ta xác thực là có vốn liếng này.

 

“Như thế nào? Ta không trêu chọc ngươi, có phải có chút không quen hay không?” Dung Tử Khiêm đột nhiên nói ra, thì ra chẳng biết lúc nào, hắn đã buông quyển sách trên tay, quay đầu nhìn về phía Mộ Lê, đáy mắt chứa vài phần tùy ý: “Có muốn ta trêu chọc một chút ngươi hay không? Bằng không đường dài đằng đẵng, há không tịch mịch?”

 

Mộ Lê sững sờ, lập tức có chút xấu hổ rụt đầu khỏi người Dung Tử Khiêm, trên mặt không khỏi đỏ lên, nhìn thấy ánh mắt Dung Tử Khiêm mang theo vài phần mập mờ nhìn mình, toàn thân đều cảm thấy có chút không quá tự tại.

 

Gia hỏa này con mắt mọc trên lỗ tai hay sao? Rõ ràng con mắt động cũng không động, tại sao còn có thể nhìn thấy Mộ Lê đang nhìn hắn?

 

“Không được!” Mộ Lê dứt khoát trực tiếp đá rơi giầy, đặt chân ở trên nệm êm, nằm ở trên xe ngựa nhếch lên chân bắt chéo, nghe nói như thế, liền có chút khả nghi vội nhắm mắt lại, giả vờ bộ dạng rất buồn ngủ, ngáp một cái, vội lật người qua.

 

Dung Tử Khiêm lườm nàng, tự nhiên nhìn rành mạch biểu cảm nhỏ trên mặt nữ tử, cũng không nói ra, thấy Mộ Lê giả bộ ngủ, không khỏi nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.

 

Xe ngựa trong lúc nhất thời lẳng lặng chạy tới phía trước, cũng không ai nói chuyện nữa.

 

Xuyên qua con đường đông đúc, lại chạy được một nén nhang, không tới một lát, tựa hồ đến bên ngoài cửa cung, bọn hắn đến vừa lúc, đội hộ vệ của đế vương vừa vặn từ trong nội cung đi ra.

 

Hoàng Thượng cũng không hàn huyên, ra lệnh cho đại quân chạy phía trước.

 

Đội hộ vệ hoàng đế đi phía trước, đằng sau theo thứ tự theo vài cỗ xe ngựa, hẳn là chúng hậu cung phi tần, đằng sau nữa là Thái tử Mặc Cẩm Li, cửu hoàng tử Mặc Thành Uyên, thập tam hoàng tử Mặc Phi Trần, sau đó là một đoàn văn võ đại thần, cùng chúng gia quyến.

 

Nghe ra đến động tĩnh bên ngoài, Mộ Lê đẩy ra một khe hỡ xe ngựa, trơ mắt nhìn Kỷ Chi đánh xe ngựa Dung phủ chạy tới bên cạnh loan giá đế vương, so với những hoàng tử kia còn gần đế vương hơn, mặt mũi nàng tràn đầy không thể tin.

 

Tên Dung Tử Khiêm này, một kẻ áo vải, được phong làm thế tử, lại hưởng thụ tôn vị thân vương, đã là rất khó được, được tôn sùng là truyền kỳ, không ngờ còn có thể được đế vương coi trọng như thế sao?

 

Mộ Lê vô thức quay đầu nhìn nhìn Dung Tử Khiêm, nam nhân vẫn rất nghiêm túc nhìn quyển sách trong tay mình, giống như căn bản cũng không biết chuyện này, đôi mắt động cũng không động.

 

Mộ Lê khinh thường nnhi2n hắn hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là thứ không đứng đắn, nhưng bây giờ lại giả trang đứng đắn cái gì a, quả thực, gia hỏa này đã quen trêu chọc ở trước mặt nàng, đột nhiên nhìn thấy hắn không đùa, thật sự cảm thấy cực kỳ quái dị.

 

Đúng, đúng vậy, chính là như vậy.

 

Mộ Lê mới sẽ không thừa nhận Dung Tử Khiêm không nói chuyện với nàng, trong xe ngựa nàng nhàm chán đều mơ tưởng mình dùng miệng thổi bong bóng chơi.

 

Nếu không, trực tiếp cởi bít tất, gảy gảy ngón chân?

 

Phốc. . .

 

Việc này được gọi là cách phát tiết tốt nhất khi nhàm chán cực độ a.

Bài trước đó
Bài kế tiếp
Tags:

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *