Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 77

Chương 77: Chúng ta có phải đã từng gặp hay không?

 

Dung Tử Khiêm nhìn thấy, cũng không trách tội, nhìn trên y phục bị Mộ Lê lau ra một mảng dơ bẩn, chỉ là ý cười nơi đáy mắt càng thêm ôn nhu.

Bên môi còn tàn lưu nhàn nhạt hương khí nữ tử rút tay ra, khóe miệng Dung Tử Khiêm cong cong, tiếp tục đọc sách.

Bãi săn cách kinh thành có chút xa, ước chừng đuổi nửa ngày lộ trình mới vừa tới nơi, chờ đến đại đội nhân mã đến đã là buổi chiều.

Đế vương nói một ít lời chính thức, không ngoài là xuân thú lần này quan trọng cỡ nào a, thể hiện vận thế một năm của Đông Li quốc a, cuối cùng ai được nhiều con mồi thì có thể thỏa mãn người nọ một nguyện vọng v,v… Mộ Lê nghe xong chỉ cảm thấy mơ màng sắp ngủ.

Ngáp một cái, lại nghĩ ở chỗ này nhiều người nhìn như vậy, hình tượng vẫn phải muốn, liền cố chống đỡ tinh thần nghe.

Cuối cùng đế vương để mọi người tự do hoạt động, buổi tối mở tiệc tại hành cung.

Tan họp, Mộ Lê liền chuẩn bị trở lại phòng ngủ một giấc, nhưng không ngờ Đế hậu hai người bỗng nhiên ngăn nàng lại.

Trong lòng đúng là nghi hoặc, không biết bọn họ gọi mình vì chuyện gì, đi theo Đế hậu hai người tới tẩm cung bọn họ.

Hoàng đế trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói mấy ngày trước ngươi gặp được ám sát ở ngoài kinh thành, có chỗ nào bị thương?”

“Không có!” Mộ Lê lắc lắc đầu, thầm nghĩ thì ra là chuyện này.

“Nha đầu ngươi, tại sao không cẩn thận như vậy hả?” Hoàng Hậu cũng vẻ mặt lo lắng: “Ra cửa cũng không biết mang thêm vài người đi theo! Tiểu thư quan gia nào ra cửa không mang theo mấy hộ vệ?”

“Hắc hắc.” Mộ Lê cười cười, có chút ngượng ngùng: “Ta cũng không biết có người muốn đưa ta vào chỗ chết mà.”

“Ngươi có biết là ai muốn hạ sát thủ với ngươi?” Hoàng Thượng quay đầu ngưng trọng nhìn Mộ Lê: “Mộ thân vương phủ vẫn luôn là bề tôi cánh tay đắc lực của trẫm, phụ vương ngươi cùng trẫm đã kết bái ở trước bài vị hoàng đế các triều đại, người nọ dám giết ngươi, chẳng phải là đang công nhiên đối nghịch cùng trẫm?”

“Ta và cha cũng không biết là ai muốn giết ta,” Mộ Lê cũng không có tính toán nói cho đế vương tin tức Thượng Quan Triệt nói cho mình, nếu người nọ là đại quan quý nhân, phía trước khi chưa điều tra ra là ai, vẫn không cần dễ dàng lộ ra thì tốt hơn, để tránh rút dây động rừng.

Hơn nữa, ai biết đối phương vì sao giết nàng chứ, chẳng may liên lụy chuyện gì khác, phạm vào kiêng kị hoàng gia, chẳng phải càng phiền toái?

“Hoàng bá bá cùng Vân di không cần lo lắng cho Lê nhi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng không phải sao? Hiện tại ta không phải đứng yên ở chỗ này sao.”

“Nha đầu ngươi, ngược lại nghĩ thoáng, uổng công làm trẫm cùng Hoàng Hậu lo lắng cho ngươi vài ngày.” Hoàng Thượng cười mắng Mộ Lê.

Mộ Lê cười cười thân thiện với Hoàng Thượng, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng.

“Được rồi, đi nửa ngày đường, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.” lúc này Hoàng Hậu săn sóc nói: “Chẳng qua, mấy ngày nay, thập tam hoàng tử cũng rất lo lắng cho ngươi, vẫn luôn ồn ào muốn đi xem ngươi, bổn cung lo lắng hắn đi quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nên vẫn luôn hắn nhốt ở trong cung, hiện tại sợ là hắn còn đang giận bổn cung đâu, ngươi giúp bổn cung khuyên hắn hai câu.”

“Mặc Phi Trần?” Nghĩ tới tiểu nam sinh ngốc bạch ngọt không tim không phổi, Mộ Lê gật gật đầu: “Ta đã biết!”

Rời đi chỗ Đế hậu, Mộ Lê chuẩn bị đi tìm thập tam hoàng tử.

Mặc Phi Trần tuổi không lớn lắm, làm việc có chút không quá thành thục, năm nay giống như mới hơn mười lăm tuổi?

 

Cái này nếu đặt ở hiện đại, thỏa thỏa đúng là thời kỳ thanh xuân phản nghịch a! Khó quản giáo nhất! Ý nghĩ trong lòng cũng nhiều nhất.

 

Trước mắt, sợ là hắn cũng cần người khai đạo một chút, dù sao cũng là con ruột hoàng hậu, có mấy lời, người bên ngoài đơn giản không dám nói với hắn.

 

Nhưng không ngờ, Mộ Lê vẫn đi chưa được mấy bước, đột nhiên phát hiện cách đó không xa trên một gò núi nhỏ, một gã nam tử ngồi trên một trên tảng đá, đang nhìn về phía nào đó.

 

Nàng vô thức hé mắt, không khỏi nhìn nhìn phương hướng gò núi kia vài cái, vì sao cảm giác bóng lưng người nam nhân này, hình như lộ ra vài phần quen thuộc?

 

Mộ Lê vô thức đi về phía gò núi kia, từng bước một, hết sức cẩn thận, sợ quấy nhiễu người kia.

 

Ai ngờ, vẫn chưa đi được hai bước, đột nhiên một người thình lình ngăn ở trước mặt của nàng. . .

 

“Lê nhi! Ngươi nhìn không nháy mắt, là đang nhìn cái gì vậy?”

 

“Đừng quấy rầy ta!” Mộ Lê nhíu mày một tay đẩy ra tay Mặc An Tri che trước mặt của mình, bước chân không ngừng, vẫn đi về phía gò núi kia.

 

Mặc An Tri cũng hồ nghi nhìn một chút phương hướng gò núi kia, tự nhiên đi theo bên cạnh Mộ Lê.

 

“Ngươi có cảm thấy người trên gò núi kia có vài phần quen thuộc hay không?” Mộ Lê vừa

 

Vừa đi tới phía bên kia, vừa nói.

 

Mặc An Tri nghi ngờ nói: “Có sao? Tại sao ta không có cảm thấy? bóng lưng nam tử kia xác thực là không tệ. . . Xem vẻ ngoài hẳn cũng rất anh tuấn.”

 

Vừa mới nói xong, Mặc An Tri như bỗng nhiên lập tức nghĩ tới điều gì, vội la lên: “Mộ muội muội, ngươi sẽ không phải là coi trọng người ta chứ” Mặc An Tri vẻ mặt kinh ngạc.

 

Cái này không thể được, củ cải trắng còn không có mọc đâu.

 

Mộ Lê 14 tuổi, năm nay vừa vặn cập kê, cũng cần đàm hôn luận gả. Nhưng nếu chẳng may thật sự gả, đi phủ đệ người khác, không thể tận mắt thấy củ cải trắng mọc ra, cỡ nào đáng tiếc?

 

Chẳng may c củ cải trắng kia bởi vì không có Mộ Lê làm bạn, mọc lệch thì sao bây giờ?

 

Trong lòng lắc đầu liên tục, càng phát hiện cảm thấy không thể để cho nàng coi trọng người khác.

 

“Đừng nói bậy bạ!” Mộ Lê không tự giác cau mày, thật sự là bội phục Mặc An Tri não thủng, quả thực. . . Ưu tú đến nàng muốn đánh hắn: “Ta là người lẳng lơ dâm đãng như vậy sao? Làm sao có thể đơn giản vừa ý hắn như vậy?”

 

Mặc An Tri nghe vậy lúc này mới yên tâm.

 

“Ngươi cùng ở bên cạnh ta, đừng nói chuyện! Ta nhìn nhìn chút!” Vừa nói chuyện, vừa đi về phía gò núi.

 

“Tốt!” Mặc An Tri nhẹ gật đầu, hấp tấp đi theo sau lưng Mộ Lê.

 

Mộ Lê vốn trí nhớ rất tốt, giờ phút này cách càng gần, càng cảm thấy nam tử kia như nhìn thấy qua ở nơi nào.

 

Nam nhân vẫn luôn ngồi ở trên tảng đá gò núi, cũng không quay đầu, tự nhiên cũng không có phát hiện mình bị người theo dõi.

 

Mộ Lê đi tới sau lưng nam tử kia đứng lại, sau đó vẫn nhìn hắn, con ngươi không có một khắc dời khỏi trên người của hắn.

 

Cách một lúc lâu, người nọ phảng phất phát hiện có người đang đánh giá mình, liền quay đầu lại, vừa vặn chạm vào ánh mắt Mộ Lê, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia kinh ngạc, ngược lại khôi phục một mảnh bình tĩnh.

 

“Vị công tử này, chúng ta không phải đã gặp nhau ở nơi nào?” Mộ Lê nhéo lông mày quan sát biểu tình đối phương, không chịu buông tha bất luận biến hóa rất nhỏ nào trên mặt hắn.

 

Nam tử vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộ Lê, nói ra: “Có sao? Cô nương có phải nhận lầm người hay không?”

 

Nhận lầm người sao?

 

Mộ Lê không tự giác nhíu nhíu lông, chẳng lẽ mình thực đa tâm?

Bài trước đó
Bài kế tiếp
Tags:

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *