Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 92

Chương 92: Ừm, tới thì tốt

 

“Không……”

Trơ mắt nhìn phía trước, Mộ Lê bị con ngựa mang nhảy vào trong vực sâu, Mặc An Tri kêu to lên tiếng, giọng nói xé rách ở trong núi, truyền đến từng trận hồi âm.

Hắn nỗ lực vươn tay muốn bắt lấy Mộ Lê, nhưng chỉ bắt được nửa ống tay áo nữ tử mang huyết.

Huyết…… Huyết……

Mộ Lê bị thương……

“Mộ muội muội!” vẻ mặt Mặc Thành Uyên cũng khiếp sợ, không ngờ tới Mộ Lê lại rơi xuống vực sâu như vậy …… Trong lòng một trận đau nhói, hốc mắt nháy mắt trở nên đỏ đậm một mảnh.

Thái tử Mặc Cẩm Li cũng hai mắt trừng lớn, biến cố này chỉ là phát sinh trong nháy mắt, hắn căn bản liền không có phản ứng.

Độc Cô Tuệ Ninh cũng kinh ngạc đến không được, trong lòng mừng thầm đồng thời, nhưng vẫn làm ra biểu tình bi thương.

Mộ Lê cảm giác được thân thể mình đau đến sắp không phải của mình, bên tai gió không ngừng gào thét, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình đang kịch liệt rơi xuống.

Thật là muốn chết sao.

Sợ là từ trước tới nay nàng là nữ chính đầu tiên, xuyên qua không tới hai tháng liền chết.

Trên núi, Mặc An Tri trơ mắt nhìn Mộ Lê rơi xuống, hai tròng mắt một mảnh đỏ bừng, hắn theo bản năng liền muốn nhảy xuống vách núi cứu nữ tử lên, Độc Cô Tuệ Ninh lại một phen kéo hắn lại: “An thế tử, ngươi đây là muốn làm gì?”

“Ngươi nữ nhân này, cút ngay cho ta!” Mặc An Tri cực kỳ không kiên nhẫn đẩy Độc Cô Tuệ Ninh một phen, liền nhìn cũng chưa liếc nhìn nàng một cái.

Độc Cô Tuệ Ninh té ngã ở trên mặt đất, lập tức ủy khuất hít hít mũi.

Thấy vậy, Mặc Cẩm Li một phen ngăn ở giữa nàng cùng Mặc An Tri: “Mặc An Tri, ngươi đối Tuệ Ninh khách khí một chút! Nàng cũng là không muốn ngươi chịu chết uổng phí! Vực sâu này vừa nhìn không đáy, đi xuống khẳng định mất mạng!”

“Không cần các ngươi ở chỗ này giả lòng tốt!” Mặc An Tri đôi mắt tanh hồng một mảnh bất mãn, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không có rời bên vách núi.

Mộ muội muội ngã xuống…… Nàng, ngã xuống!

Đang lúc này, chợt một bóng trắng bay qua trước mắt mọi người, trong chớp mắt, liền biến mất không thấy.

Đáy mắt mọi người một mảnh kinh ngạc.

Vừa mới người nọ là……

Thân thể vốn đang rơi xuống, nhưng Mộ Lê đột nhiên cảm giác được một bàn tay ôm eo nhỏ của nàng.

Đôi tay này, ấm áp mà hữu lực, lại cẩn thận tránh đi mũi tên cắm vào bên hông trong thân thể nàng.

Mộ Lê mông lung mở hai mắt, nhìn thấy chính là khuôn mặt Dung Tử Khiêm mày gắt gao nhăn lại xuất hiện ở trước mắt mình.

Hương vị quen thuộc trên người nam nhân ập vào trước mặt, cả người nàng không khỏi thả lỏng rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên tới nay nhìn thấy người nam nhân này, lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn nghiêm túc như vậy.

“Sao ngươi lại tới đây……”

Vốn cho rằng lần này mình từ vách núi ngã xuống là chết chắc rồi, lại chưa từng nghĩ đến ở ngay lúc này, vẫn luôn cũng không hiện thân Dung Tử Khiêm lại xuất hiện ở chỗ này.

Trong lòng Mộ Lê kinh ngạc, biết lần này mình không chết được.

Không thể không thừa nhận, tên này tuy rằng thích giả ngưu bức, nhưng bản lĩnh xác thật là không nhỏ.

“Tự nhiên là biết ngươi gặp nạn, tới cứu ngươi! Nếu Mộ thân vương giao ngươi cho ta, ta đương nhiên có trách nhiệm đối với ngươi!” biểu tình trên mặt Dung Tử Khiêm vô cùng nghiêm túc, giờ phút này hai người đang cấp tốc rơi xuống, chờ rơi đến mức thấp, tùy thời đều có hung hiểm tan xương nát thịt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hài cốt không còn: “Nghe ta chỉ huy, đừng nói chuyện!”

Bộ dáng hắn chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đều chuẩn bị tìm kiếm được cách phá giải.

 

Trên lưng Mộ Lê đau đớn, bờ môi đều có chút trắng bệch, không nói lời nào có thể giảm bớt mất máu, quá nhiều đau đớn, trước mắt đem trọn thân thể đều treo ở trên người nam nhân, sợ hắn tức giận một ném mình xuống dưới, hai chân trực tiếp treo ở trên lưng nam nhân.

 

“Tốt, ta không nói lời nào, ta quấn lấy tên giả ngưu bức ngươi, nhìn xem ngươi dám bỏ lại ta.” Mộ Lê nói ra một tràng như vậy, để giảm bớt cảm giác mình khẩn trương, quả nhiên đã có người tại bên người cũng an tâm rất nhiều.

 

Khóe miệng Dung Tử Khiêm không tự giác rút rút, đáy mắt lại không tự giác nhiễm lên một tia vui vẻ, hành vi của Mộ Lê như vậy là đang tín nhiệm hắn.

 

Trong lúc nhất thời, tay hắn bắt lấy nữ tử chặc hơn vài phần.

 

“Phía trước có một chỗ đứt gãy, chúng ta thử đặt chân nơi đó, lại nghĩ biện pháp chờ bọn người kia tới cứu chúng ta!” Dung Tử Khiêm híp mắt nhìn nhìn phía dưới, vươn một tay nắm lấy dây leo buông thỏng ở trên mặt đá, dây leo giữ lấy bọn họ rơi xuống một khoảng cách, thân thể hai người rốt cục vẫn phải ngừng lại.

 

Cùng lúc đó, Dung Tử Khiêm lại thi triển khinh công, ôm Mộ Lê bay đến phía trên chỗ đứt gãy.

 

“Thế nhưng là sơn động!” Mộ Lê nhìn khúc chua trước mắt tối như mực, kinh hỉ mở miệng, vừa nói chuyện, lại kéo tới vết thương bên hông một trận đau đớn kịch liệt, nàng không tự giác hít hà một hơi lạnh.

 

“Ai bảo ngươi nói chuyện chứ?” Dung Tử Khiêm vẻ mặt khinh bỉ, không nghe lời hắn chính là kết cục bây giờ? Cái này kêu là gì, tự làm tự chịu.

 

Mộ Lê mắt trợn trắng liếc Dung Tử Khiêm một cái, quả nhiên gia hỏa này đến lúc này rồi vẫn không quên giả bức.

 

Giả ngưu bức gặp sét đánh, vì sao hiện tại trên trời không đánh xuống một đạo lôi đánh chết hắn chứ?

 

Trong sơn động một mảnh tối như mực, trước mắt hai người bọn họ ở giữa vách núi, chỗ đứt gãy là một sơn động, Dung Tử Khiêm cũng không biết từ nơi nào lấy được đá lửa, nhẹ nhàng ma sát một cái, chung quanh lập tức sáng lên.

 

Mới đi vào bên trong hai ba bước mà thôi, Mộ Lê cảm thấy toàn bộ tứ chi đều giống như mất đi tri giác, nàng vô thức chau mày, ôm sát eo Dung Tử Khiêm, bộ dáng tùy thời muốn ngất.

 

Dung Tử Khiêm lúc này mới phát hiện Mộ Lê không đúng, làm cho nàng tựa vào trên người của mình, sau đó cẩn thận nhìn miệng vết thương trên lưng nàng một chút.

 

“Mũi tên này có độc.” Hắn nói khẳng định.

 

“Cái gì?” Mộ Lê kinh ngạc hai mắt trừng lớn, trên tên thậm chí có độc?

 

Những mũi tên săn bắn bình thường căn bản sẽ không bôi kịch độc, tối đa chỉ bôi thuốc tê, lại để cho một ít mãnh thú không tiếp tục nhúc nhích mà thôi, đang yên lành, tại sao trên mũi tên này có thể có độc chứ?

 

Trách không được nàng sẽ cảm thấy vết thương này đau nhức như vậy, cảm giác xé rách từng khúc, giống như muốn cắn nuốt nàng.

 

Nàng nhớ rõ lúc con ngựa điên, đã nghe được đối thoại mấy người sau lưng, Mặc Thành Uyên nói mũi tên này là Thái tử bắn ra sao? Chẳng lẽ Thái tử muốn lấy tánh mạng nàng?

 

Cũng không kỳ quái, Thái tử vốn cùng nàng không hợp nhau, hai người nhìn đối phương không vừa mắt.

 

“Ngươi đừng nói chuyện, nếu không độc tố sẽ tăng nhanh lan tràn! Ta rút mũi tên cho ngươi trước!” Dung Tử Khiêm sắc mặt lạnh nhạt, nhìn xem mũi tên đâm trên lưng Mộ Lê chảy ra một mảng lớn máu tươi sũng nước trong trong ngoài ngoài xiêm y, đáy mắt càng phát nồng đậm lạnh băng.

 

Máu tươi đen đặc, đủ để nhìn ra đâm nàng sâu vô cùng!

 

Người nọ tâm địa thật ác độc!

Bài trước đó
Bài kế tiếp
Tags:

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!