Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 93

Chương 93: Trúng độc không đơn giản

 

Mộ Lê cắn chặt khớp hàm, gật gật đầu thật mạnh, mũi tên này nếu không lấy ra, nàng rất có khả năng sẽ bỏ mạng!

“Đau thì kêu ra, đừng chịu đựng!” Lúc Dung Tử Khiêm nói chuyện, tay đã chộp vào trên mũi tên kia, Mộ Lê gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, còn không kịp trả lời một câu “Được”. Bỗng nhiên kia mũi tên liền không hề dự triệu bị Dung Tử Khiêm rút ra, cùng lúc đó, mang đến một mảng máu tươi đen đặc lớn hơn.

Dung Tử Khiêm mặc xiêm y trắng tinh đều nhiễm huyết sắc, giống như là tưới xuống mực tàu, vô cùng quỷ dị.

“Tên chết bầm ngươi, làm đau muốn chết ta a!” Mộ Lê đau ngay cả lời nói cũng nói không ra, cả người đều đau đến sắp mất đi ý chí, ai có thể đủ nghĩ đến Dung Tử Khiêm lại sẽ thình lình lại đột nhiên động thủ như vậy, trong lòng nàng thật buồn bực.

Để nàng có chút chuẩn bị cũng được a.

Trên thực tế, Dung Tử Khiêm chính là muốn tập kích đột ngột, nếu để nữ tử có thời gian chuẩn bị, lúc rút sẽ chỉ làm nàng đau thêm, đây gọi là tác dụng tâm lý.

“Còn có thể mắng chửi người, chứng minh tình huống cũng không tệ lắm.” Dung Tử Khiêm từ trên y phục xé xuống một mảnh vải, ấn ở trên miệng vết thương Mộ Lê.

Mảnh vải kia đè lại miệng vết thương nhằm ngừng máu tươi, nhưng Mộ Lê lại đau kêu to.

“Ngươi nha, chính là cố ý có phải không!” Nàng lại mở miệng lần nữa, lại phát hiện giọng khàn lợi hại.

Dung Tử Khiêm thấy sắc mặt Mộ Lê có chút không bình thường, đặt tay trên mạch Mộ Lê, sau đó, sắc mặt biến đổi.

“Như thế nào? Ta muốn chết sao? Ngươi lộ ra biểu tình này?” Mộ Lê liếc nam nhân một cái, có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt, thật là quá đau a, sợ là sinh hài tử đều không có đau như vậy, còn không bằng một đao giết nàng, nàng không sống được chưa.

Cũng không biết sau khi chết có thể lại lần nữa xuyên qua đi trở về hay không.

“Ngươi trúng chính là yên chi say,” Dung Tử Khiêm chậm rãi mở miệng, con ngươi cảm xúc càng thêm không tốt, thậm chí lộ ra vài phần ngưng trọng.

“Yên chi say, đây là thứ gì?”

“Yên chi say, kịch độc thế gian, sản xuất từ Tịch Chiếu quốc, người trúng độc, ý thức sẽ chậm rãi bị cắn nuốt, trong vòng nửa ngày, nhất định sẽ bị mất mạng.” Dung Tử Khiêm giải thích.

Trong lòng Mộ Lê đã sớm đem Thái tử Mặc Cẩm Li hung hăng mắng một trận: “Ngươi Mặc Cẩm Li kia, bắn tên về phía ta thì bắn tên về phía ta đi, tại sao còn muốn bôi kịch độc chứ? Thân thể nhỏ giống ta, một mũi tên liền đủ ta chịu tội, còn tới một cây độc tiễn.”

“Ngươi nói ta cũng không có làm gì hắn a, lần trước không phải hắn khi dễ ta trước a, ta sao có thể bị hắn khi dễ uổng phí như vậy chứ, ngươi nói có phải hay không.”

“Hiện tại thì tốt rồi, hiện tại cô nãi nãi bị nhốt ở trong vách núi, lên cũng không thể lên, xuống cũng không tới, trong nửa ngày nơi nào tìm được giải dược a, xem ra ta chết chắc rồi.”

Mộ Lê biểu tình nhận mệnh, hai mắt nhắm chặt, ánh mắt đều lười mở ra, lao lực, hiện tại nàng cả người xụi lơ, căn bản liền nâng không nổi nửa phần sức lực.

“Ai nói ngươi chết? Đứng lên cho ta!” khuôn mặt Dung Tử Khiêm lạnh lùng nhìn Mộ Lê, hai tròng mắt tràn ngập không vui.

“Không nổi,” Mộ Lê tự nhủ nói: “Muốn chết còn không cho người ta chết đàng hoàng, không chừng hiện tại độc này cũng đã tiến vào trong phế phủ ta rồi, aiz, Mộ lão đầu nhà ta a, ta thực có lỗi ngươi a, để ngươi một mình lẻ loi hiu quạnh trên thế giới này, ta thật sự có chút không quá trượng nghĩa a.”

Vừa nghĩ tới Mộ thân vương thương yêu nàng như vậy, nhưng sau này lại chỉ có thể một mình lẻ loi trơ trọi trông coi Mộ thân vương phủ, cái mũi Mộ Lê cũng có chút mỏi nhừ, tiếng nói không khỏi bắt đầu cũng trở nên có chút bi thương.

 

“Dung Tử Khiêm, vị tình ngươi và lão cha ta khi ta chết đi, thỉnh thoảng giúp ta đi xem lão đầu nhà ta,” Mộ Lê vẫn nhắm mắt nằm trên mặt đất: “Lão đầu này rất thích ngươi, vẫn muốn muốn ngươi làm con rể hắn.”

 

“Ta tại sao phải giúp ngươi nhìn?” Dung Tử Khiêm thanh âm bình tĩnh nói có chút ý tứ hàm xúc không rõ: “Ngươi không có gả cho ta đâu? Nếu hắn hy vọng ta làm con rể của hắn, ngươi dứt khoát gả cho ta là được?”

 

“Không có gả cho ngươi không thể đi xem? Đến cùng ngươi cùng lão đầu này giao tình cũng sâu, aiz, không nghĩ tới ngươi cũng là người tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa.” Mộ Lê thở dài, mí mắt mở ra một đường nhỏ, liếc Dung Tử Khiêm: “Tuy rằng, ngươi nói chuyện ác độc một chút, thích giả ngưu bức một chút, nhưng cũng không tệ lắm, dù sao vẻ ngoài tuấn a, đáng tiếc ta sắp chết rồi, làm sao gả a.”

 

Dung Tử Khiêm đã nghe được lời này, khóe miệng không tự giác rút rút, nhưng đáy mắt cũng không tự giác nhiễm lên thêm vài phần cười nhạt: “Nếu ngươi không chết thì sẵn lòng gả?”

 

“Bà cô ta sống hai đời, vẫn chưa kết hôn đâu, cái sơn động rách này, không nghĩ tới ngược lại trở thành nơi yên nghỉ của ta, nếu có thể sống sót…, bổ nhào ngươi giống như cũng không thiệt thòi.” Mộ Lê bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở hai mắt ngồi dậy, sau đó nhìn nhìn tay Dung Tử Khiêm.

 

Trong lòng bàn tay phải của Dung Tử Khiêm, một mảnh máu thịt mơ hồ. . .

 

“Ta biết ngay tay của ngươi bị thương!” Mộ Lê nắm lấy tay phải Dung Tử Khiêm, lúc ở trong núi, Dung Tử Khiêm vì để cho thân thể hai người ngưng hạ xuống, nắm dây leo rũ xuống trên vách núi, sau đó bị dây leo kéo thành đường rất dài hai người mới ngừng rơi xuống.

 

Bàn tay người bình thường bình đều sẽ phải chịu kịch liệt đau xót, hôm nay chỗ các đốt ngón tay phải Dung Tử Khiêm, toàn bộ đều là một mảnh đỏ tươi, máu thịt mơ hồ, vốn là ngón tay sạch sẽ trắng nõn giờ phút này cũng toàn bộ đều là vết cắt.

 

Phía trên một lỗ hổng đỏ tươi, giống như đều có thể nhìn thấy máu thịt bên trong.

 

Trong lòng Mộ Lê cũng sớm phân không ra cảm giác gì, cũng là lúc này, nàng mới phát hiện Dung Tử Khiêm cũng không tệ lắm, may mắn lần này cũng không có thấy chết mà không cứu như lần đầu gặp.

 

Từ trên vách núi rớt xuống theo cứu người, cũng không phải ai cũng có dũng khí làm được, làm không tốt sẽ tan xương nát thịt, Dung Tử Khiêm đang sáng lạn tốt đẹp, trước mắt chính gió nổi nước dâng, thật sự không cần phải đi mạo hiểm.

 

Chẳng qua, coi như hắn cứu mình có vẻ cũng không có dùng, Mộ Lê trúng yên chi túy, vẫn sống không quá nửa ngày a.

 

Mộ Lê từ trên váy của mình thật vất vả tìm được nơi một chút sạch sẽ, sau đó xé ra một phần vải, lau sạch vết máu chảy ra trên tay Dung Tử Khiêm, sau đó lại từ trên y phục tìm nơi sạch sẻ, xé ra băng bó tay cho Dung Tử Khiêm.

 

Làm xong một loạt động tác này, nàng thoả mãn nhìn một chút thành quả của mình, sau đó khẽ gật đầu.

 

“Lần đầu tiên băng bó miệng vết thương, không nghĩ tới làm cũng không tệ lắm.”

Bài trước đó
Bài kế tiếp
Tags:

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!