Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 95

Chương 95: Hoạ vô đơn chí

 

Cảm giác được miệng vết thương nóng rát trên lưng đột nhiên chợt lạnh, một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời nháy mắt từ miệng vết thương lan tràn tới khắp người, nàng trước nay chưa từng biết, Dung Tử Khiêm còn có một mặt ôn nhu như vậy.

Từ trước hắn không phải như thế, chỉ biết chọc nàng tức giận. Hừ.

Hiện tại đứng đắn Dung Tử Khiêm cũng không tệ lắm.

Ít nhất lần này cứu nàng ở thời khắc mấu chốt.

Sau khi giảm bớt đau đớn, Mộ Lê cảm thấy toàn bộ thân mình đều mềm nhũn, trên trán mồ hôi to bằng hạt đậu cũng biến mất không thấy, thay thế chính là một loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

“Mặc Cẩm Li! Chờ sau khi cô nãi nãi ta đi ra ngoài, nhất định muốn hắn nếm thử sự lợi hại của ta!” Mộ Lê chưa hết giận cắn chặt răng, Thái tử quá mức khinh người quá đáng.

Dung Tử Khiêm không tỏ ý kiến, hắn vươn tới một bàn tay che lại đôi mắt Mộ Lê: “Chuyện này đi ra ngoài lại nói. Sau khi bôi dược phải ngủ một giấc, để miệng vết thương khép lại, chúng ta ở chỗ này còn không biết khi nào mới có thể bị người phát hiện, ngươi vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, không chừng phải có dăm ba bữa, bọn họ tìm không thấy nơi này.”

Mộ Lê ngáp một cái, trải qua lăn lộn như vậy, xác thật có chút mệt nhọc, hơn nữa bên trong băng cơ ngọc lộ cao này giống như là có một ít thành phần an thần.

“Nhưng ngươi không phải võ công cao cường sao? Chúng ta ở trên sườn núi vách núi này, ngươi không thể đi lên?” Mộ Lê nhướng nhướng mày, cố chống đỡ tinh thần hỏi.

“Ta muốn đi lên đương nhiên không đáng kể, chính là ngươi thì sao?” Dung Tử Khiêm nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Mộ Lê, buồn cười nói: “Độc trên người của ngươi vừa mới giải, hơn nữa vết thương trên eo ngươi xác định ngươi đi lên? Ta nếu ném ngươi vào nơi này, ngươi không sợ?”

Nghe được lời này, Mộ Lê nhịn không được liền rụt rụt cổ.

Nàng sợ a!

Trong sơn động này một mảnh đen như mực, thứ gì đều nhìn không thấy, không sợ mới là lạ!

Người ta chính là tiểu nữ sinh nũng nịu nha.

Nói nữa, ban ngày ban mặt, nơi này ngay cả ánh mặt trời đều chiếu không vào, thật sự làm người buồn bực.

“Ngươi võ công cao cường, liền không thể mang ta lên?” Mộ Lê lại hỏi.

Ai ngờ, nghe được lời này, Dung Tử Khiêm bỗng nhiên cau mày, từ trên xuống dưới đánh giá Mộ Lê một phen, đáy mắt rõ ràng xẹt qua một tia ghét bỏ: “Ngươi cho rằng ngươi thực nhẹ?”

Phốc……

Nghe được lời này Mộ Lê quả thực muốn nhổ ra một ngụm máu bầm!

Người này, sao lại có thể như vậy?

Đây là đang khinh bỉ nàng thực nặng, thực nặng sao?

Nghĩ tới Mộ Lê nàng mười bốn tuổi, thực mau liền sắp mười lăm, chiều cao đại khái gần một mét sáu ba, vóc dáng còn đang lớn, tuy rằng không phải thực gầy, nhưng cũng không đến mức nam nhân ôm không nổi đi?

Nói nữa, ngày hôm qua ở cửa sau Mộ thân vương phủ, gia hỏa này không phải còn ôm công chúa nàng sao?

Mới qua một buổi tối, liền ôm không nổi sao?

Mộ Lê vẫn luôn đều trừng mắt Dung Tử Khiêm, biểu đạt phẫn nộ của mình, nhưng mà……

Đối phương trực tiếp duỗi tay che đôi mắt nàng, nói: “Ngủ đi!”

Lại ngáp một cái, Mộ Lê cũng lười tranh chấp cùng Dung Tử Khiêm, vẫy vẫy tay: “Vậy ta ngủ trước một giấc, nếu có tình huống như thế nào ngươi kêu ta.”

“Được!”

Mặt đất ẩm ướt âm u, Dung Tử Khiêm ôm người Mộ Lê vào đùi mình ngủ.

Mộ Lê cũng biết thân thể của mình không thích hợp va chạm vào trên mặt đất hơi ẩm, trong lúc nhất thời cũng không có cự tuyệt, nằm ở trong ngực Dung Tử Khiêm trực tiếp an tâm ngủ.

 

Trên người nam nhân mang theo một loại lực lượng không khỏi cho nhân tâm an, cũng không biết vì sao, tuy tình huống trước mắt của bọn hắn đều không thể lạc quan, nhưng trong lòng Mộ Lê lại thần kỳ bình tĩnh, một chút đều không có kinh hoảng.

 

Bất tri bất giác, cả người chìm vào trong ngủ say.

 

Thừa dịp này, Dung Tử Khiêm đánh giá vị trí sơn động hai người ở.

 

Trong sơn động là một mảnh đen kịt, sâu không thấy đáy, cũng không biết bên trong là tình huống như thế nào, chỗ này vô duyên vô cớ có một sơn động, không biết là thông tới đâu, người nào ở vách núi đào một sơn động như vậy có mục đích gì.

 

Nhìn xem Mộ Lê ngủ say trong ngực, Dung Tử Khiêm không khỏi cong cong khóe miệng, lại nhìn một chút trên tay mình vì cứu nữ tử mà bị thương, cảm xúc đáy mắt đột nhiên cũng có chút phức tạp khó tả….

 

Máu tươi của hắn quả thật có thể đủ giải kịch độc yên chi say, nhưng mà….

 

Sắc trời thời gian dần tối xuống, vách núi vốn cũng không có ánh nắng mặt trời, một mảnh đen kịt, Mộ Lê bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới một hồi huyết khí cuồn cuộn, nàng biến sắc, đột nhiên liền từ trong lúc mơ tỉnh lại.

 

“Làm sao vậy?” Nhìn xem đáy mắt đỏ bừng không bình thường của Mộ Lê, lông mi Dung Tử Khiêm vặn thành một nút thắt.

 

“Hôm nay chẳng lẽ lại là đêm trăng tròn, phong ấn trên người của ta chỉ sợ muốn phát tác rồi. . .” Mộ Lê duỗi tay vào lồng ngực muốn moi dược Dung Tử Khiêm cho, không biết như thế nào sờ soạng nhiều lần đều không có sờ đến, nàng biến sắc: “Hình như là vừa mới rơi vào vách núi, dược cũng rơi mất theo.”

 

Dung Tử Khiêm duỗi tay đè mạch tượng của Mộ Lê. . . Quả nhiên, lực lượng trong cơ thể nàng đang thử đột phá phong ấn. . .

 

“Hôm nay cũng không phải trăng tròn, là yên chi say,” Dung Tử Khiêm nghiêm túc: “Độc yên chi say tuy nhiên đã giải, nhưng chạm vào phong ấn trong cơ thể ngươi, nó đã mất kiểm soát.”

 

Trước mắt tình huống thân thể Mộ Lê, phong ấn phát tác chỉ sẽ làm cho tình huống càng hỏng bét.

 

“Ngươi ngồi yên, điều chỉnh tốt hô hấp.” Dung Tử Khiêm nghiêm mặt: “Ta nghĩ cách dẫn chân khí vào trong cơ thể của ngươi, có thể khắc chế phong ấn ngươi phát tác.”

 

Mộ Lê khẽ gật đầu, nhưng không ngờ người còn không có ngồi vững vàng, đáy mắt đột nhiên nhiễm lên một vòng đỏ thẫm, ý thức giống như đang bị cắn nuốt, trên người nàng căng lợi hại, cả người nhanh chóng bị một đoàn lửa nóng bao vây, nóng đến sắp không thể hô hấp.

 

Dung Tử Khiêm cũng không chậm trễ, lập tức liền dẫn chân khí trong cơ thể truyền trên người Mộ Lê, một luồng khí màu lam nhạt đang dần dần rót vào trong thân thể Mộ Lê, theo chân khí rót vào, màu đỏ tươi trong đáy mắt Mộ Lê đang chậm chạp rút đi, nhưng. . .

 

Tiệc vui chóng tàn.

 

Đột nhiên, trong cơ thể nàng một cổ lực lượng còn mạnh hơn đang bạo phát, đột nhiên vang lên “Oanh” một tiếng, chân khí Dung Tử Khiêm rót vào trong cơ thể toàn bộ đều từ trong cơ thể thoát ra, chân khí kia nện vào vách đá trong sơn động, phát ra một luồng ánh sáng, cả sơn động có vẻ đều rung chuyển, chấn động rớt xuống vài viên đá.

 

Dung Tử Khiêm bị lực lượng chân khí cắn trả, “Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng như tuyết, cả người đều đã bay ra trên mặt đất, làn da mỏng như cánh ve, ngay cả mạch máu đều có thể thấy rõ ràng.

 

Hắn không thể tin, trơ mắt nhìn cử động vừa rồi của Mộ Lê, trong đôi mắt tràn đầy khó hiểu.

 

Tại sao?

 

Tại sao lại như vậy? Chân khí của hắn hiện tại đối với nàng đã vô dụng sao?

Bài trước đó
Tags:

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!