Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 96

Chương 96: Cái gì? Lại nhào vào hắn?

 

Tình cảnh lần trước còn rõ ràng trước mắt.

Nhớ rõ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mộ Lê phát tác cũng không phải như thế!

Lúc ấy, chân khí của hắn khống chế phong ấn của Mộ Lê không đáng kể, nhưng hôm nay, lúc này mới ngắn ngủn mấy tháng mà thôi, ai ngờ lại khắc chế không được?

Đây là tại sao?

Dung Tử Khiêm sắc mặt trắng bệch một mảnh, từ trước đến nay trước mặt người khác vô cùng cao nhã, giờ phút này trên y phục trắng tinh của hắn nở một đóa hoa đỏ tươi.

Vết máu tha thiết theo bên môi chảy xuống, hắn không nghĩ tới trên người Mộ Lê lại có thể bộc phát ra một cổ lực lượng cường đại như vậy.

Trước mắt hắn bị phản phệ, sợ là thương không nhẹ.

Mộ Lê đôi mắt đỏ hồng, cái mũi dùng sức ngửi ngửi, rõ ràng nghe thấy được không khí bên trong truyền đến một hương vị máu tươi, nàng lập tức nhào tới vị trí huyết!

Máu tươi kia là vết máu trước đó tàn lưu trên cánh môi Dung Tử Khiêm. Giờ phút này Mộ Lê giống như một con sư tử nổi cơn điên, gắt gao ấn Dung Tử Khiêm ở trên mặt đất.

Dung Tử Khiêm thân thể hư nhược nhấc không nổi nửa phần sức lực, thân mình nện ở trên mặt đất phát một thanh âm “Đông”, lông mày cũng không tự giác nhíu nhíu theo.

Nhưng mà, Mộ Lê mất đi ý thức ác căn bản không biết, nàng vội vàng nhắm ngay môi nam nhân, hôn lên……

Máu tươi nam nhân giống như cam lộ làm Mộ Lê muốn ngừng mà không được.

Hai người bên trong cánh môi hỗn loạn một cổ hương vị rỉ sắt nồng đậm, máu tươi từ cánh môi tiến vào, ý thức Mộ Lê dần dần bị cắn nuốt đang chậm rãi được khôi phục, dần dần, đại não giống như mây đen dày nặng bị đẩy ra một tầng.

Khi nàng rốt cuộc ý thức được mình đang làm gì, bỗng nhiên đẩy Dung Tử Khiêm trước mặt mình.

Trên mặt Dung Tử Khiêm không hề huyết sắc, giờ phút này bỗng nhiên bị Mộ Lê đẩy ra, cả người giống như là rối gỗ đã không có kiềm chế nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trong suốt giống như bạch xỉ trong lúc nhất thời càng thêm tái nhợt, ngay cả môi đều lộ ra một trắng bệch.

Mộ Lê cả người khô nóng cũng dần dần lui đi, nhưng vẫn không ngừng thở hổn hển, ánh mắt nàng phức tạp nhìn bộ dáng Dung Tử Khiêm phảng phất là bị hao hết tinh lực, đáy mắt mơ hồ có chút lạnh lẽo.

“Máu của ngươi …… Một khi ta chạm vào, là không phải từ đây liền sẽ nghiện?” Mộ Lê khan giọng nói hỏi.

Dung Tử Khiêm hư nhược gật gật đầu.

Nàng liền biết!

Liền biết yên chi túy không có dễ dàng giải như vậy!

Nàng cũng rốt cuộc biết tại sao lúc Dung Tử Khiêm cho nàng huyết, đáy mắt sẽ toát ra một loại băn khoăn.

Như vậy, nói cách khác, sau này một khi phong ấn trên người nàng phát tác, đều yêu cầu máu của Dung Tử Khiêm mới có thể khống chế?

Yên chi túy này thâm nhập phế phủ, nghiễm nhiên trộn lẫn cùng phong ấn nàng, cho dù là tạm thời giải khai, nhưng sau này lúc phong ấn trên người phát tác vẫn sẽ tác động độc tố yên chi túy!

“tại sao ngươi muốn như vậy?” Mộ Lê chau mày: “Ngươi người này, gầy như cột điện có bao nhiêu huyết đủ ta gặm? Hả?”

Tưởng tượng đến mình như một con heo ấn Dung Tử Khiêm ở trên mặt đất gặm tới gặm lui, Mộ Lê liền cảm thấy trong lòng một trận lạnh lẽo. Như thế nào cảm giác mình giống như đang ủi cải trắng?

Vậy sau này Mộ Lê nàng chẳng phải là mỗi lần đều phải nhào vào Dung Tử Khiêm sao?

Người ta lại nữ hài tử, tu tu xấu hổ a! ! !

Luôn nhào tới cưỡng hôn nam nhân là chuyện gì?

Lại nói, không phải đó nam nhân chủ động sao?

“Ngươi đây là đang lo lắng cho ta?” Dung Tử Khiêm vẫn nằm trên mặt đất, chân khí đã tiêu hao quá nhiều, dưới mắt lại bị cắn trả bị trọng thương, thân thể của hắn rất suy yếu, nhưng hai con ngươi lại sáng lập lòe nhìn xem Mộ Lê.

“Bằng không thì sao? Nếu hôm nay ngươi bị chết ở đây, lại để cho bà cô ta như thế nào đi ra ngoài? Bên ngoài nhân tâm hiểm ác, không chừng có bao nhiêu người muốn ta chết.” Mộ Lê càng nghĩ càng cảm thấy người nam nhân này như đã sớm thết kế tốt dùng máu của hắn tới cứu người, sau này có phải có đủ loại lý do chiếm tiện nghi Mộ Lê nàng hay không?

Huyết không cần nhiều, một ngụm nhỏ là đủ.

“Ngươi tốt nhất tranh thủ thời gian tốt mà bắt đầu cho ta…, bằng không dân chúng thiên hạ này sợ đều sẽ cảm giác được Mộ Lê ta là tội nhân, là yêu nữ, ta cũng không muốn cả đời đều sống dướ cái bóng của ngươi.” Mộ Lê tức giận hừ hừ, nhìn nhìn Dung Tử Khiêm suy yếu nằm trên mặt đất như vậy, trong lòng có một cổ cảm giác kỳ quái bay lên.

Dù sao, nàng không muốn nhìn thấy hắn như vậy.

Hơn nữa, Dung Tử Khiêm là vì truyền thâu chân khí trên người nàng, do đó bị cắn trả mới có thể như thế. Truy cứu nguyên nhân, là nàng làm Dung Tử Khiêm biến như vậy.

Như vậy càng không muốn nhìn thấy hắn suy yếu như vậy.

“Tốt!” Nghe được Mộ Lê nói như vậy, khóe miệng Dung Tử Khiêm không tự giác nhiễm lên một vòng vui vẻ, làm sao nhìn không ra nữ tử trước mặt là thứ mạnh miệng mềm lòng, trong lòng ngược lại đang quan tâm hắn, từ trên mặt đất hắn giãy giụa muốn đứng lên: “Ta hiện tại vận công chữa thương.”

Mộ Lê lúc này mới thoả mãn hừ hừ.

Nàng thấy Dung Tử Khiêm cố gắng mấy lần, lông mày nhíu chặt nhưng hiển nhiên là thể lực chống đỡ hết nổi, vươn tay kéo hắn một cái.

Trên mặt Dung Tử Khiêm khó được nhiễm mấy phần quẫn bách, từ trên mặt đất ngồi dậy.

“Không nghĩ tới a không nghĩ tới, thứ giả ngưu bức ngươi vẫn có thể rơi đến tình trạng hiện tại.” Mộ Lê có chút châm biếm nói.

“Ta như vậy còn không phải là vì cứu người nào đó?” Dung Tử Khiêm khóe miệng nhàn nhạt  cười cười, trên mặt gần như trong suốt mang vài phần suy yếu, vừa mới hao tổn quá nhiều chân khí, lại bị chân khí của mình cắn trả, hắn cần phải điều dưỡng tốt một phen, sợ là một lát không có biện pháp khôi phục.

Vốn chuẩn bị vết thương trên lưng Mộ Lê đỡ một ít, hắn thử nhìn có thể cứu người ra ngoài hay không, dưới mắt trải qua lăn qua lăn lại như vậy, chỉ có thể chờ người đến cứu bọn họ, tự cứu hiển nhiên rất không có khả năng.

Mộ Lê cũng biết nguyên nhân bởi vì mình mới khiến cho Dung Tử Khiêm rơi vào tình trạng như vậy, trong lúc nhất thời cũng không nói lời gì nữa.

Dung Tử Khiêm điều chỉnh hô hấp, âm thầm vận công chữa thương, bên ngoài màn đêm cũng càng ngày càng chìm, trong phòng hai người sắc mặt đều có chút không tốt lắm, Mộ Lê lẳng lặng tựa ở trên tảng đá, cảm giác xé rách trên lưng vẫn đau đớn, chỉ có điều không có lợi hại như trước đó.

Bỗng nhiên, hai con ngươi Dung Tử Khiêm vốn đóng chặt đột nhiên mở ra, đáy mắt hắn ngưng trọng, nhìn Mộ Lê ở trước người: “Có sát khí!”

“Sát khí?” Mộ Lê nhìn bốn phía một vòng, nơi này là sườn đồi, đang yên lành, tại sao có thể có sát khí?

Còn không kịp kinh ngạc, bỗng nhiên bên ngoài thạch động vây quanh một vòng hắc y nhân, ánh trăng vốn từ bên ngoài chiếu sáng bị che lại cực kỳ chặt chẽ, cả trong sơn động cho người một loại cảm giác phong bế đến không cách nào hô hấp.

Mộ Lê biến sắc, lúc này thật sự có sát khí a!

Hơn nữa còn là sát khí thật lớn!

Bài trước đó
Bài kế tiếp
Tags:

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *