Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 97

Chương 97: Không muốn ngươi chết

 

Nheo nheo mắt nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn, sắc mặt Mộ Lê trong lúc nhất thời càng thêm không tốt.

Trên tay đám người kia mỗi người cầm một thanh trường kiếm, mặt che khăn đen cho nên thấy không rõ tướng mạo, nhưng bọn họ tới như một trận gió, hơn nữa lại là ở trên vách núi chênh vênh như thế, có thể nghĩ, tất nhiên một đám đều là cao thủ.

Một đám người ánh mắt định ở trên mặt Mộ Lê và Dung Tử Khiêm, dẫn bọn hắn thấy rõ vị trí hai người trong sơn động, liền trực tiếp giơ kiếm, trực tiếp bổ tới hai người bên trong!

Ta đi tổ con bà ngươi!

Mộ Lê trong lòng tức giận mắng một hồi, rốt cuộc là ai? Vì sao liên tiếp muốn đẩy nàng vào chỗ chết?

Thái tử kia có hận nàng như vậy sao?

Nếu chờ Mộ Lê nàng đi ra ngoài, nhất định phải tìm mọi cách lột bỏ một tầng da Thái tử xấu xa kia! Xem hắn còn dám khoe khoang!

Còn có, hai ngày trước vừa mới tao ngộ ám sát, hiện tại lại tới một đợt nữa?

Nói xem Mộ Lê nàng rốt cuộc đắc tội với ai? Có thể làm đối phương đối nàng hận tới mức cần thiết muốn đưa nàng vào chỗ chết?

Dung Tử Khiêm lập tức đình chỉ vận công chữa thương, bắt lấy tay Mộ Lê, lôi kéo nàng liền thi triển khinh công bay đến phía trên thạch động.

Bên trong thạch động vốn là một mảnh đen nhánh, muốn phân biệt đồ vật vô cùng khó khăn, đám hắc y nhân kia vốn ở bên ngoài xác định chính xách vị trí hai người, chợt bọn họ tránh như vậy, trong lúc nhất thời muốn tìm kiếm người liền không phải dễ dàng.

Mộ Lê trong lòng âm thầm may mắn, lại không nghĩ, một hắc y nhân cầm đầu bỗng nhiên từ trong lòng móc ra một cái vật dẫn lửa, sơn động đen nhánh trong phút chốc sáng như ban ngày, bọn họ liếc mắt một cái liền phát hiện hai người tránh ở trên vách đá!

“Giết cho ta!” người cầm đầu ra lệnh một tiếng, một đám người đồng thời nắm trường kiếm, lại lần nữa đâm tới hai người!

Dung Tử Khiêm chưa khôi phục chân khí, vô pháp vận công, nếu một mình mình còn có khả năng nương võ công tránh né bọn họ, nhưng mang theo Mộ Lê lại có vẻ có chút cố hết sức.

Huống hồ nơi này rõ ràng chính là không chỗ tránh được, bọn họ căn bản đã bị vây chết ở bên trong! Ngay cả đường đi ra ngoài đều không có!

Bên ngoài là vách núi, không lên được, không thể đi xuống, quả thực chính là dậu đổ bìm leo!

Dung Tử Khiêm nắm chặt Mộ Lê, bảo vệ nữ tử ở trong lòng ngực mình, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, đột nhiên một khối đá vừa lúc đánh trúng tay người nọ đâm tới, trường kiếm trên tay người nọ trong phút chốc liền rớt.

Nhưng rốt cuộc không chỉ một người, một đám người đồng thời đâm tới hai người bọn họ, làm cho bọn họ căn bản liền vô pháp có thể trốn!

Mộ Lê trợn to mắt nhìn một màn trước mắt, nàng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ thân thể của Dung Tử Khiêm, thân thể hắn, lạnh băng.

Giờ phút này Dung Tử Khiêm gắt gao ôm mình, nàng không cảm giác được đau đớn, hiển nhiên biết trước mắt bọn họ căn bản vô pháp phản kích, Dung Tử Khiêm đây là muốn dùng thân thể của mình đón tiếp những trường kiếm công kích, để bảo hộ Mộ Lê!

Mộ Lê thậm chí có thể rõ ràng nghe được hô hấp của nam nhân, tiếng thở dốc thô nặng trên người hắn đủ để thấy được mới vừa rồi hắn thật sự hao tổn quá nhiều, trước mắt căn bản vô pháp vận công!

Mộ Lê sao có thể nhìn Dung Tử Khiêm bị thương như vậy, hừ.

Mộ Lê nàng cỡ nào thông minh a, đã sớm biết tính toán của Dung Tử Khiêm.

Người này muốn làm cho Mộ Lê nàng cảm thấy thiếu hắn, sau này cũng chỉ có thể bị ăn gắt gao.

Về sau bị Dung Tử Khiêm khi dễ, lại để cho Mộ Lê còn thế nào không biết xấu hổ phản kích chứ? Dù sao người ta đều vì cứu nàng, đều tình nguyện dùng thân thể của mình chống đỡ những trường kiếm kia đâm đến a!

Mộ Lê trong lòng thầm mắng một tiếng, âm thầm vận công, muốn đem vùng đan điền khí nhắc tới.

Nàng biết rõ, một khi mình vận công, phong ấn trong cơ thể lại sẽ tùy ý tán loạn, tùy thời đều gặp nguy hiểm, còn có thể sẽ chết!

 

Huống chi, phong ấn trên người mới vừa vặn bị đè xuống không lâu! Nếu vận công, nhất định sẽ càng thêm thảm thiết! So với trước thảm thiết gấp trăm lần! Nghìn lần!

Nhưng hôm nay lửa cháy đến nơi, nàng cũng bất chấp nghĩ nhiều như vậy!

Trước mắt nàng cũng chỉ có thể lựa chọn bí quá hoá liều, bằng không thì Dung Tử Khiêm coi như liều tính mạng, sợ rằng cũng không chống nổi mấy  thanh kiếm đám hắc y nhân đằng đằng sát khí chém xuống !

Đến lúc đó, thương thế trên người Dung Tử Khiêm sẽ quá nặng không nói, Mộ Lê một mình càng không nắm chắc đối mặt đám hắc y nhân đằng đằng sát khí!

Hơn nữa, Dung Tử Khiêm gầy như vậy, trên người ngoại trừ mấy cơ bắp giống khối đậu hủ, cái gì đều không có. Lại nói, mấy khối đậu hủ này có cái gì dùng a, chém lên còn có thể làm chủy thủ gãy hay sao?

Nếu là thịt mỡ, nói không chừng còn có thể bắn ngược thanh kiếm sắc bén kia

Phốc. . .

Mộ Lê rất bội phục mình đến lúc này còn có nhàn hạ thoải mái nghĩ lung tung một trận.

Quả nhiên là não động quá ưu tú, không có biện pháp dừng lại.

Mộ Lê âm thầm vận khí vùng đan điền, đang chuẩn bị ra tay.

Nhưng mà, Dung Tử Khiêm như cảm giác cử động nữ tử, sắc mặt lập tức biến đổi: “Không thể!”

“Không có gì không thể, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị thương mà không quan tâm, ta cũng không phải cái loại người lãnh huyết vô tình!” Vừa mới nói xong, trên người Mộ Lê bạo phát một cổ lực lượng vô cùng, đánh bay toàn bộ hắc y nhân công kích chung quanh.

 

Đám người kia vẻ mặt không thể tin, không ngờ tới Mộ Lê biết võ công, nhưng bọn hắn càng chưa từ bỏ ý định, nhặt lên trường kiếm rơi trên mặt đất, lại đâm tới hai người kia.

Mộ Lê vô thức muốn vận công, nhưng mà . ..Cổ lực lượng trong cơ thể lại đang tán loạn bốn phía, nàng biến sắc. . .

Không nghĩ tới lần này chu kỳ phát tác ngắn như vậy, buổi chiều mới vừa phát tác một lần, hôm nay nàng chẳng qua vận công trong một giây lát mà thôi, lại có dấu hiệu chân khí tán loạn!

Dung Tử Khiêm thấy nữ tử khẽ biến sắc mặt, lập tức đoán được vì sao, hắn nhấn xuống tay nữ tử chuẩn bị cưỡng ép vận công, cảnh cáo nói: “Nếu lại ép mình vận công, ngươi cũng biết ngươi tùy thời đều có nguy hiểm?”

Biểu cảm trên mặt Dung Tử Khiêm vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt sáng như sao của hắn rõ ràng có nồng đậm cảm xúc làm thế nào cũng không tan, giờ khắc này, Mộ Lê rõ ràng đọc ra loại cảm xúc đáy mắt hắn là lo lắng và sợ hãi.

Hắn sợ hãi Mộ Lê cứ như vậy đánh mất tánh mạng.

Hắn sợ hãi Mộ Lê vì cứu hắn mà đánh mất tánh mạng.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Mộ Lê vì bảo hộ hắn mà không quan tâm!

Không thể trơ mắt nhìn Mộ Lê chết trước mắt của mình!

Nhìn đám người kia cách mình càng ngày càng gần, Mộ Lê cắn răng, đáy mắt một mảnh cứng cỏi.

Chân khí nghịch chuyển mà chết, cũng tốt hơn chết dưới tay đám người kia!

Tuy rằng đều là chết, giống như cũng không có gì khác nhau, nhưng dù sao nàng là đại mỹ nhân như hoa như ngọc, có thêm vài đường trúng tên, hoặc bị đâm hủy dung, trên người thêm mấy lỗ thủng lớn, ngẫm lại đều cảm thấy một hồi buồn nôn.

Bài trước đó
Bài kế tiếp
Tags:

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *