Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 98
|Chương 98: Sinh tử gắn bó
Kết quả là, Mộ Lê không màng Dung Tử Khiêm ngăn trở, nàng đem nam nhân hộ ở sau mình, đối mặt đám hắc y nhân kia, nghênh đón, đáy mắt một tia sợ hãi cũng không có.
Tính lên, Dung Tử Khiêm cũng coi như là cứu nàng rất nhiều lần. Mộ Lê nàng cũng không phải loại người thiếu nợ không trả.
Huống chi, trước mắt khó được nhìn thấy bộ dáng nhu nhược của Dung Tử Khiêm như thế, ân…… Nếu vận khí tốt, trời cao chiếu cố, có thể làm cho hai người bọn họ tồn tại đi ra ngoài, chẳng phải về sau muốn cười nhạo Dung Tử Khiêm như thế nào là có thể cười nhạo hắn như thế?
Tốt xấu Mộ Lê nàng cũng không phải loại nữ tử nhu nhược, là nữ hán tử thỏa thỏa!
Lần này bảo hộ Tiểu Dung Dung, sau này khiến cho hắn nhận mình làm đại tỷ.
Nghĩ như vậy, Mộ Lê càng thêm tỉnh táo tinh thần: “Là bởi vì ta ngươi mới rơi xuống tình trạng này, lần này, coi như ta trả lại cho ngươi một ân tình.”
Mộ Lê vừa dứt lời, bàn tay nâng lên, đem chân khí tán loạn dẫn tới đầu ngón tay, lại một lần bổ tới đám người kia!
Đám người kia nhìn Mộ Lê lại công kích mình, lần này chân khí càng thêm lợi hại so lần trước, mỗi người sắc mặt lại biến đổi, nhưng mệnh lệnh làm cho bọn họ vô pháp trốn tránh, chỉ có thể nghênh khó mà lên!
Một đám hắc y nhân ngã xuống, ở ngoài sơn động lại có thêm hắc y nhân vọt vào! Hiển nhiên nhất định muốn đưa bọn họ vào chỗ chết!
Mộ Lê đôi mắt nhíu lại, không nghĩ tới, bên ngoài lại còn có người!
Tốt! Thực tốt!
Người nọ thật đúng là để mắt nàng!
Cho dù thân thể khó chịu muốn chết, nhưng Mộ Lê vẫn không biếng nhác nửa phần, cường chống một hơi.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được đại não đang phát trầm, thậm chí, cảm thấy mình không tới một lát sau, sợ là sẽ phải mất đi ý thức…… Đến lúc đó, sợ rằng thấy ai đều sẽ đánh loạn một hồi, rất có khả năng ngay cả Dung Tử Khiêm đều sẽ ngộ thương……
Phong ấn này thật là quá đáng giận, xem ra phải tìm một cơ hội, mau chóng cởi bỏ phong ấn ……
Cũng không biết lần trước Mặc An Tri nhắc tới đại sư chùa Hàn Sơn rốt cuộc có thể cởi bỏ phong ấn trên người nàng hay không.
Dung Tử Khiêm thấy bộ dáng bất khuất cứng cỏi của nữ tử như vậy, đáy mắt có một tia động dung, đôi mắt xán lạn của hắn nhìn về phía Mộ Lê cảm xúc đáy mắt càng thêm bất đồng một ít, rõ ràng xẹt qua một tia đau lòng.
Một thân y phục trắng tinh đã sớm bởi vì một phen lăn lộn như vậy, trở nên rách nát không chịu nổi, nhưng mặc ở trên người hắn, vẫn lộ ra một cổ khí chất đặc biệt, chỉ lẳng lặng mà đứng nơi đó, lại làm người không dám bỏ qua.
Nam nhân giờ phút này nhìn về phía đám hắc y nhân kia ánh mắt thực lạnh, lạnh đến làm người không dám tới gần.
Chung quanh không khí phảng phất đều giống như bị đóng băng, đám hắc y nhân tiến lên không tự giác liền lui lại sau hai bước, khí thế trên người nam nhân làm cho người ta sợ hãi, bọn họ hai mặt nhìn nhau, phảng phất đang do dự đến tột cùng có nên xuống tay hay không.
Dung Tử Khiêm nhìn sắc mặt Mộ Lê một mảnh đỏ bừng, thân thể nóng đến đáng sợ, đau lòng ôm nàng ở trong lòng ngực.
Hắc y nhân cầm đầu tình huống thấy vậy, lại hét lớn một tiếng: “Giết cho ta!”
Nghe được mệnh lệnh này, bọn họ cũng không hề do dự, trực tiếp tiến lên, nâng trường kiếm, chém loạn hai người kia một hồi.
Mộ Lê đã sớm đã không dùng được, cả người nàng nóng lợi hại, đại não căn bản liền không nghe mình sai sử, lại vẫn cường chống đứng tại chỗ, Dung Tử Khiêm thấy vẻ mặt Mộ Lê đầy thống khổ, một tay kéo nữ tử che chở phía sau mình, sau đó trực tiếp dùng công phu tay chân đối kháng cùng bọn họ.
Tuy rằng nhìn kiếm trong tay những hắc y nhân kia cũng không phải là thanh kiếm bình thường, đối kháng không có một chút phần thắng, nhưng hắn nhất định phải đánh cuộc tới cùng! Không thể trơ mắt nhìn nữ tử trong lòng ngực của mình cứ như vậy bị chết ở đây!
Vừa nảy một màn Mộ Lê che chở hắn ở sau lưng, không ngừng hiện trong đầu, một nữ tử vậy có thể làm được loại trình độ này, hắn đường đường nam tử hán đại trượng phu làm sao có thể trốn ở sau lưng một nữ nhân?
Huống chi, hắn là Dung Tử Khiêm, cho tới bây giờ đều chưa từng thất bại qua!
Trường kiếm sáng loáng đã mang đến một cổ khí tức băng hàn, Dung Tử Khiêm mang theo Mộ Lê nhẹ nhàng tránh né, vừa mới tránh đi lại có hơn mười trường kiếm, lần nữa đâm qua hai người bọn họ!
Dung Tử Khiêm biến sắc, trong lòng phát lạnh.
Nhưng đúng lúc này, “Xoát xoát xoát” vài tiếng đột nhiên vang lên, đám hắc y nhân kia kể cả thủ lĩnh toàn bộ đều té xuống, trường kiếm trong tay cũng toàn bộ đều rơi trên mặt đất, “Loảng xoảng” vài tiếng vang lên, trong sơn động yên tĩnh truyền đến từng đợt âm thanh chói tai, có vẻ màng tai đều nhanh muốn bị phá vỡ.
Mà ngay cả Mộ Lê trong hôn mê cũng không khỏi nhíu mày.
Dung Tử Khiêm nhìn thoáng qua trên người những hắc y nhân ngã xuống, trên người của bọn hắn lại một chút vết thương đều không có!
Không có vết thương? Nhưng lại chết không nhắm mắt!
Đây là có chuyện gì?
Trong lòng nghi hoặc đột nhiên tăng lên, đang yên lành, đám người kia như thế nào lại chết khó hiểu như vậy?
Hôm nay bản thân hắn bị trọng thương, trên người lực lượng căn bản không khả năng chỉ ở trong nháy mắt, làm cho đám người kia bị mất mạng !
Huống hồ, lúc nảy hắn căn bản cũng không tới kịp ra tay!
“Người phương nào?” Dung Tử Khiêm một mặt đề phòng, trong tình huống không biết người nọ đến tột cùng là địch là bạn, hắn lao thẳng đến Mộ Lê bảo hộ trong ngực của mình, sợ nàng bị nguy hiểm.
Hiển nhiên người nọ trong vòng một chiêu, dồn toàn bộ đám hắc y nhân huấn luyện tinh diệu đều vào chỗ chết, nói rõ võ công của hắn tất nhiên không thấp.
Người nọ là địch là bạn?
Huống chi, Dung Tử Khiêm trước đó căn bản sẽ không có cảm ứng được người nọ tiếp cận, là hắn thật bị đám hắc y nhân hấp dẫn chú ý hay người này võ công cao cường đến mức thái quá? Lại để cho người căn bản không phát hiện hắn?
Bên trong tận cùng sơn động đột nhiên vang lên một tiếng hồi âm, giống như thanh âm gì bị mở nút kích thích, Dung Tử Khiêm nghe tiếng híp mắt nhìn lại bên trong, trên mặt vẫn tràn đầy đề phòng.
Chậm rãi, tận cùng bên trong thạch động đột nhiên mở ra một cánh cửa ngầm, bên trong có chút tia sáng tiến đến, đợi đến lúc cửa ngầm kia hoàn toàn mở ra, Dung Tử Khiêm mới nhìn thấy người đến người phương nào.
Nhưng trong sơn động này lại vẫn có cánh cửa đá?
Cái cánh cửa đá này tồn tại lúc nào vậy?
Hồi tưởng lại trước khi rớt xuống sơn động này, Dung Tử Khiêm vô cùng kỳ quái, êm đẹp giữa sườn núi tại sao có thể có chỗ đặt chân?
Nhưng nếu tại đây còn có cánh cửa đá…, hiển nhiên nơi này bị người đào lên!
Như vậy, người đào mật đạo này có mục đích gì? Mật đạo này thông hướng phương nào?
Theo cửa đá chậm rãi mở ra, có ánh sáng từ bên trong tràn ra, bỗng nhiên vừa tiếp xúc với ánh sáng, con mắt có trong nháy mắt không thích ứng, Dung Tử Khiêm vô thức híp mắt, đợi sau khi thích ứng ánh sáng nhìn sang phía người nọ. . .
Hắn đầy người đề phòng không giảm, hiển nhiên là tùy thời làm xong ý định ra tay về phía người nọ!