Vương gia nhà ta cũng hố ta-Chương 99
|Chương 99: Thâm tàng bất lộ
Theo cửa đá hoàn toàn bị mở ra, Dung Tử Khiêm rõ ràng thấy được người nọ là ai!
Thượng Quan Triệt!
Hiện tại, Thượng Quan Triệt mặc xiêm y hổ phách màu xanh biếc, quả nhiên là phong độ nhẹ nhàng, sau khi ánh mắt hắn thấy được chật vật trong sơn động, không tự giác nhíu nhíu mày, từ trước đến nay sắc mặt không kinh khó được lộ ra một tia lo lắng.
Đặc biệt là nhìn thấy Mộ Lê nằm ở trong lòng ngực Dung Tử Khiêm, sắc mặt hồng không bình thường như vậy, đáy mắt càng rách ra một tia cảm xúc khác thường.
Ở phía sau Thượng Quan Triệt tắc đi theo Phó Thương Khung để râu quai nón, hiện tại hai người từ trong động đi ra, nhìn lướt qua sơn động xác chết khắp nơi.
“Dung thế tử, biệt lai vô dạng.” Ánh mắt Thượng Quan Triệt rơi xuống xiêm y Dung Tử Khiêm tràn đầy vết máu, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, phảng phất chưa từng dự đoán được Dung Tử Khiêm từ trước đến nay thiên hạ vô song lại rơi vào tình cảnh như vậy.
“Thượng quan công tử như thế nào sẽ ở chỗ này? Bên trong sơn động lại còn có hang đá?” Dung Tử Khiêm lòng tràn đầy nghi hoặc, trước đó nếu không phải thân thể hắn không khoẻ, nói không chừng sẽ phát hiện nơi này, nếu trốn vào cũng giảm rơi vào chém giết một phen như thế.
“Được tin tức, nhị vị gặp nạn, ta vừa lúc chơi cờ cùng phổ huệ đại sư ở chùa Hàn Sơn cách nơi này không xa, liền thuận đường đến xem nhị vị.” Thượng Quan Triệt giải thích: “Thật không dám giấu giếm, thạch động nơi này là nhiều năm trước người Thanh Vân cốc đào, bên trong có cơ quan đặc biệt, người bình thường vô pháp xâm nhập, chỉ có người Thanh Vân cốc biết mật đạo này.”
Nghe được lời này, ánh mắt Dung Tử Khiêm khẽ động, xem ra ngoại giới đồn người Thanh Vân cốc thần thông quảng đại quả nhiên là không giả, nhưng bọn họ êm đẹp, vì sao phải ở trong bãi săn hoàng gia đào ra một cái mật đạo như vậy, đến tột cùng có mục đích gì? Bất quá, Thanh Vân cốc tin tức trải rộng các nơi, nhanh như vậy có thể nghĩ cách tìm tới nơi này, loại thực lực này, thật sự làm người kinh ngạc cảm thán.
Một bên Phó Thương Khung lại tiến lên hai bước, nhìn nhìn sắc mặt Mộ Lê một mảnh đỏ bừng.
“Đây là tiểu nha đầu kia sao? Như thế nào sắc mặt hồng lợi hại như vậy?”
Mộ Lê cảm thấy đại não mình thật sự nặng, ẩn ẩn còn có một tia thanh minh tồn tại, nàng có thể cảm giác được trong sơn động có người tới cứu hai người bọn họ, nhưng thật sự nhấc không nổi nửa phần sức lực, chân khí tán loạn trong cơ thể làm cả người nàng khó chịu, giống như muốn nổ tung, đôi mắt nàng mở một cái khe, sau đó lại nhắm lại.
Nàng thậm chí cảm thấy lại qua một lúc, mình đều phải bị sự khó chịu này đốt thành heo sữa nướng ……
Thật sự không bằng dứt khoát giết nàng đi…… Nếu không phải vẫn luôn dựa vào trên người Dung Tử Khiêm, hiện tại nàng ngay cả đứng đều không có biện pháp đứng vững.
“Nàng……” Dung Tử Khiêm có chút do dự, không biết có nên nói chuyện phong ấn trong cơ thể Mộ Lê hay không, nghĩ nghĩ vẫn từ bỏ, nhưng Mộ Lê trước mắt cấp bách cần phải chữa thương, hiện tại Thượng Quan Triệt ở chỗ này, sợ cuối cùng vẫn sẽ phát hiện, rốt cuộc Thượng Quan Triệt cũng không phải người hời hợt. Loại chuyện này, căn bản giấu không được mắt hắn.
Đặc biệt là Mộ Lê đang dùng cánh môi liếm môi, hiển nhiên là cần máu tươi của hắn …… Sợ là sắp phải nhào vào hắn ……
“Không biết, có lẽ có quan hệ trúng tên.” Dung Tử Khiêm hàm hồ nói.
Phó Thương Khung cũng không có hỏi lại, hắn tiến lên hai bước, nhìn nhìn sắc mặt trắng bệch của Dung Tử Khiêm, nói: “Ta mơ hồ cảm giác được chân khí trong cơ thể Dung thế tử có hiện tượng hao hết, thế tử vẫn mau vận công chữa thương đi, Mộ cô nương liền giao cho cốc chủ chúng ta. Cốc chủ võ công cao cường, tất nhiên có thể cứu Mộ cô nương.”
“Cũng tốt.” Dung Tử Khiêm nghĩ nghĩ thân thể của mình, hiện tại thật sự bất lợi cứu Mộ Lê, sợ là không có cách nào cứu Mộ Lê không nói, còn có thể hai người cùng toi mạng. Tuy nhiên nếu không giao Mộ Lê cho nam nhân khác, hiện tại dù sao cũng không phải lúc cậy mạnh.
“Thương Khung, ngươi xử lý những hắc y nhân bên ngoài” cuối cùng, Thượng Quan Triệt đã mở miệng, lại quay đầu nhìn về phía Dung Tử Khiêm: “Dung thế tử mời đi theo tại hạ đến mật thất, bên trong an toàn hơn.”
Dung Tử Khiêm khẽ gật đầu, lập tức nâng bước chân đuổi kịp, Thượng Quan Triệt đi tới chỗ cửa ngầm, ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, mật thất dĩ nhiên cũng thần kỳ mở như vậy.
Trong mật thất một mảnh rộng thoáng, nửa phần không đen kịt giống bên ngoài, thậm chí còn đặt mấy cái giường cùng bàn trà đơn giản, giống như là một căn phòng nhỏ, một đầu khác mật thất còn có một cửa ẩn nấp, có lẽ là đường thông ra phía ngoài.
Dung Tử Khiêm ôm Mộ Lê, sau đó đặt nàng xuống, Thượng Quan Triệt lập tức tiến lên vài bước kiểm tra thân thể Mộ Lê, sau đó ánh mắt một chuyến, rơi xuống trên cánh tay nữ tử.
Trên cánh tay Mộ Lê, trước đó cùng hắc y nhân trong lúc đánh nhau, chẳng biết lúc nào tay áo bị chém đứt một nửa, lộ ra một mảnh da thịt trơn bóng, trên cánh tay lẳng lặng nằm phượng hoàng rất sinh động, hiện tại trong mật thất rộng thoáng càng thêm chói mắt.
Dung Tử Khiêm biến sắc, không ngờ hình vẽ phượng hoàng trên cánh tay Mộ Lê trắng trợn lộ ra trước mắt Thượng Quan Triệt như vậy, là hắn chủ quan rồi.
Hắn không tự chủ được đảo con ngươi, liếc nhìn Thượng Quan Triệt.
Chỉ thấy đáy mắt Thượng Quan Triệt một mảnh bình tĩnh, chỉ nhìn lướt qua trên cánh tay Mộ Lê, dời đi ánh mắt, giống như căn bản không có nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời Dung Tử Khiêm cũng không nắm rõ Thượng Quan Triệt đến tột cùng là thấy được hay là không thấy được? Nhưng còn chưa kịp nghĩ, Thượng Quan Triệt bỗng nhiên đứng lên, từ trong tủ treo y phục mật thất lấy ra hai bộ xiêm y sạch sẽ, một bộ đưa cho Dung Tử Khiêm, một bộ phủ thêm cho Mộ Lê.
“Áo rách quần manh, lộ ra một ít đồ vật không nên bị thế nhân nhìn thấy, thật sự không ổn.” Thượng Quan Triệt ý tứ hàm xúc không rõ, nói xong, hắn đặt tay lên mạch Mộ Lê kiểm tra.
Dung Tử Khiêm mở trừng hai mắt, trái tim nhanh chóng tràn ngập đề phòng.
Thượng Quan Triệt nói ra lời này, tất nhiên thấy được phượng hoàng trên cánh tay Mộ Lê không thể nghi ngờ.
Nhưng mà. . .
Thượng Quan Triệt thấy được phượng hoàng trên cánh tay Mộ Lê tại sao lại bình tĩnh như vậy? Bình tĩnh đến Dung Tử Khiêm một lần cho rằng ánh mắt của mình bị hư. Chẳng lẽ hắn không biết ý nghĩa của phượng hoàng như thế nào sao?
Không có khả năng! Người Thanh Vân cốc sự tình gì không biết? Như loại chuyện thiên hạ đều biết, càng không thể nào không rõ!
Cho nên Dung Tử Khiêm hết sức chắc chắn, Thượng Quan Triệt nhìn thấy được, hắn cái gì cũng biết! Nhưng tại sao lại bình tĩnh như vậy?
Bình tĩnh đến tựa hồ đã sớm biết rõ mọi thứ. . . Nhất là lời nói của hắn lúc phủ thêm xiêm y cho Mộ Lê, lời nói này phảng phất là có một ít ý vị thâm trường. . .
Thượng Quan Triệt thăm dò mạch của Mộ Lê, hồi lâu mới ngẩng đầu, hắn nhìn nhìn Dung Tử Khiêm: “Trước khi Dung thế tử rót chân khí trong cơ thể của mình vào trong cơ thể Lê nhi? Nàng trúng yên chi túy?”
Dung Tử Khiêm khẽ gật đầu.