Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1228

Chương 1228: CON NÓI XEM

 

 

Bữa tiệc vẫn diễn ra ! !

 

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang nhung màu xanh đậm, phối áo sơ mi trắng, trước cổ áo cài hoa cài áo màu đỏ không chính thống, rất khí phách và hấp dẫn nở nụ cười từ phòng đi ra, lập tức chào hỏi hai chị em, con gái của hầu tước Anh, lại nhìn thấy Smith, ông chủ tòa soạn báo lớn của nước Mĩ, bắt tay với đối phương, dùng tiếng anh giơ tay nói chuyện với nhau một lát, lúc này hai tròng mắt lơ đãng di chuyển nhìn xung quanh bữa tiệc, ánh đèn rực rỡ lóe sáng khắp nơi, bóng khách quý nhộn nhịp, có một số vẫn ngồi trước dương cầm tam giác ở phòng khách, biểu diễn bài Moon-Live, một vài thiên kim tiểu thư mặc váy dài hoa lệ bưng champagne, không khỏi cúi đầu mỉm cười. . .

 

Chỉ không thấy cô gái xinh đẹp kia, tối nay cô vốn sáng chói như một viên kim cương!

 

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, đứng ở giữa phòng khách, nhìn tân khách tới tới lui, ánh mắt anh hơi rối loạn, lúc đi qua bên cạnh tân khách liền bắt tay chào hỏi, cũng có chút không yên lòng. . . Nhớ tới lúc nảy Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa nghẹn ngào nức nở kêu khóc một lúc, trái tim của anh bị bóp chặt, hai tròng mắt lại nhanh chóng di chuyển nhìn khung cảnh xung quanh, thậm chí di chuyển bước chân vô thức tìm kiếm. . .

 

Cô vẫn giống như mây như khói, biến mất ở trong sảnh tiệc xa hoa.

 

“Mẹ!” Trang Hạo Nhiên đi về phía Ân Nguyệt Dung, khuôn mặt nở nụ cười hỏi: “Nhìn thấy Khả Hinh không?”

 

Ân Nguyệt Dung tay nâng champagne, vẻ mặt lộ ra kì lạ nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Không có ! Không phải lúc nảy cô ấy đi vào tìm con sao? Thế nào? Cô ấy không có ở đó à? Phòng khách vẫn không thấy cô ấy. . . Mẹ còn chuẩn bị bánh ngọt tầng bảy cho cô ấy !”

 

” . . .” Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, mặt hơi lộ ra thâm trầm, có chút lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa lớn ‘phòng tổng thống’, trong bóng tối, cơn mưa phùn bay tán loạn giống như nước mắt mất mát của cô gái, tim của anh chậm rãi buộc chặt. . . Nhớ tới tối nay vẫn là buổi tối đầu tiên cô gái này giành được quán quân, có lẽ cô quả thật cần một vòng tay ấm áp và lời khen ngợi.

 

Ân Nguyệt Dung bưng champagne, nhanh chóng đi tới trước mặt con trai, trừng mắt nhìn anh, không khách sáo hỏi: “Có phải con chọc giận Khả Hinh hay không? Tại sao không thấy cô ấy?”

 

Trang Hạo Nhiên không có giấu diếm, nhất thời bất đắc dĩ nhìn mẹ!

 

“Rốt cuộc con làm gì hả?” Ân Nguyệt Dung tức giận nện mạnh ly champagne xuống, nhìn chằm chằm con trai, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc khó được, đau lòng nói: “Con không biết hôm nay cô ấy mới vừa giành được quán quân cuộc thi sao? Cô ấy khó khăn biết bao nhiêu mới đi tới hôm nay? Tất cả mọi chuyện không phải vì con sao! Cho dù muốn nói chuyện gì nặng nề, có thể qua tối hôm nay được không? Cô ấy rất mệt mỏi, con biết không?”

 

Trang Hạo Nhiên đứng yên ở giữa sảnh tiệc, khẽ cúi mặt đau lòng không nói lời nào. . .

 

“Đàn ông vẫn là đàn ông! !” Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn con trai, phê bình không chút lưu tình nói: “Con và cha của Khả Hinh vẫn luôn suy nghĩ từ góc độ đàn ông, mặc kệ là hy sinh hay là vĩ đại! Trong miệng con luôn nói yêu thương Khả Hinh, nhưng con có nghĩ tới hay không! Nếu như thật sự yêu thương, một phút cũng đã đủ! ! Hơn nữa, làm sao con biết rốt cuộc cô ấy muốn cái gì?”

 

Ân Nguyệt Dung là một người cảm tính, nói đến Khả Hinh, đôi mắt bà không khỏi đỏ bừng, đau lòng nói: “Con còn không mau đi tìm cô ấy? Xem rốt cuộc cô ấy muốn cái gì? Mặc kệ muốn gì, tối nay cố gắng thỏa mãn cho cô ấy đi!”

 

Trong lòng Trang Hạo Nhiên chợt đau nhói, nghe mẹ nói như vậy, nhớ tới dáng vẻ ẩn nhẫn đè nén của Đường Khả Hinh tối nay, vẻ mặt của anh trong nháy mắt lộ ra căng thẳng gấp gáp, lập tức cất bước nhanh chóng đi ra sảnh tiệc, xông vào trong mưa, dọc theo đường xe lái tới, vẫn chạy băng băng về phía trước. . .

 

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Mạn Nghi nghe Ân Nguyệt Dung cao giọng nói chuyện với con trai, liền ngạc nhiên nghi ngờ đi tới, hỏi.

 

Ân Nguyệt Dung vừa rơi lệ, vừa nghẹn ngào khó chịu kéo khăn tay lau nước mắt nói: “Tôi làm sao biết xảy ra chuyện gì? Tôi nói cha của Khả Hinh cũng thật kì lạ! Bà nói, muốn phản đối tình cảm của con gái, cũng phải nói ra lý do chứ! Chuyện này làm cho hai đứa trẻ rất đau khổ, yêu nhau cũng không được, không yêu nhau cũng không được! Đây là chuyện rất giày vò người đấy? Có chuyện gì, có sự thật gì, còn sợ chúng ta không gánh vác nổi sao? Trên người Hạo Nhiên trúng một phát súng lại thêm một phát súng, trời cảm động, đất cảm động, tại sao lại không có cách nào cảm động ông già kia chứ? Hiện tại không người nào dễ chịu, người nào cũng khổ sở, người nào cũng không biết tại sao?”

 

Ân Nguyệt Dung càng nói càng khổ sở, càng nói càng đau lòng, lại cầm khăn tay đi vào trong phòng ngủ khóc!

 

Lúc này Diệp Mạn Nghi cũng cảm thấy tâm trạng nặng nề, ngẩng đầu lên nhìn thế giới tối đen ngoài cửa, mưa phùn bay bay. . . Bà cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

 

Đúng vậy, cả thế giới tối đen, cơn mưa phùn bay bay. . .

 

“Khả Hinh. . . ” Trang Hạo Nhiên từ con đường rừng phong quanh co xa xa, cất bước đi tới, biết tâm trạng của cô không tốt, không thể ngồi xe đi khỏi, khuôn mặt anh lộ ra căng thẳng, giống như ở Cambridge, vừa đi vừa đau lòng gọi: “Khả Hinh. . . Em mau ra đây! ! Anh sai rồi được không? Thật xin lỗi! ! Em mau ra đây. . .”

 

Khu biệt thự vườn của khách sạn Á Châu dầy đặc san sát, khắp nơi trồng rất nhiều cây cối, bóng cây cao lay động, cuối mùa thu truyền đến từng trận cảm giác lạnh lẽo thấu tim. . . Trang Hạo Nhiên đội mưa phùn lạnh lẽo mênh mông, vẻ mặt lộ ra vội vàng và lo lắng, vừa cất bước đi về phía trước, vừa gấp gáp nhìn quanh khắp nơi, thở hổn hển gọi to: “Khả Hinh . . . . Em ra ngoài đi! ! Trả lời anh đi! Anh lo lắng cho em! !”

 

Cả đêm tối vẫn chỉ là âm thanh mưa phùn tí tách cô đơn truyền đến.

 

Trang Hạo Nhiên vừa tìm Đường Khả Hinh khắp nơi, vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho trung tâm giám sát của khách sạn để tìm người, phía trước nhân viên hành chính nghe được lệnh của Tổng Giám đốc, lập tức mở cameras giám sát địa điểm theo yêu cầu, xem thật lâu, thấy Đường Khả Hinh sau khi đi ra ‘phòng tổng thống’, cô đi tới tòa nhà Hoàn Á. . .Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, ở trên con đường tối, lúc bước tới phía trước nghe nói như vậy, trong lòng đau nhói, cũng không có nghe hết, liền chạy thẳng đến tòa nhà Hoàn Á. . .

 

Cả tòa nhà Hoàn Á, bởi vì màn đêm phủ xuống mà giống như chìm vào trong bóng tối, nhưng vẫn lộ rõ khí phách, chỉ là ánh đèn nơi đại sảnh lóe ra ánh sáng tĩnh mịch! Trang Hạo Nhiên thở hổn hển nhanh chóng chạy đến trước tòa nhà Hoàn Á, liếc nhìn cửa kính hiển nhiên bị người mở ra, tim của anh đau nhói, lập tức bước lên trước, đi vào đại sảnh trống vắng tĩnh mịch, lại nhào tới trước thang máy, biết cô nhất định trở lại Hoàn Á! ! Biết Hoàn Á đã từng là nơi cô có thời gian hạnh phúc và thoải mái nhất! !

 

Thang máy trong suốt lập tức vọt lên lầu, Trang Hạo Nhiên tựa vào trên mặt tường thang máy trong suốt, vẻ mặt đè nén lộ ra đau lòng, lòng như lửa đốt nghĩ đến Đường Khả Hinh! !

 

Rốt cuộc thang máy chậm rãi dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc, chậm rãi mở ra! !

 

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra thang máy, hai tròng mắt vội vã nhìn Văn phòng Tổng Giám đốc, nơi đó quả nhiên sáng đèn, anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức từ trong bóng tối bước nhanh tới, đưa hai tay đẩy mạnh cửa ra, kêu to: “Khả Hinh . . . “

 

Cửa mở ra, một cơn gió biển mãnh liệt mang theo mùi vị quen thuộc thổi tới! !

 

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hơi giật mình, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn tất cả đèn trong phòng làm việc đã mở lên, đều cắm chong chóng gió màu tím mới vừa xếp xong, theo lúc mình đẩy cửa ra, trong nháy mắt tất cả chong chóng gió hạnh phúc mang theo mùi lavender quen thuộc từng hồi khoái trá xoay tròn, giống như anh có thể nhìn thấy có một cô gái cô đơn đã từng ngồi ở trên ghế sa lon, lúc xếp chong chóng gió, khuôn mặt lộ ra một chút dịu dàng và nụ cười đau lòng. . . .

 

Nhưng cô gái kia không biết đã đi đâu. . .

 

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên kịch liệt đỏ bừng nhìn về phía chong chóng gió đang xoay tròn giống như nghe được giai điệu Clementine nhẹ nhàng cảm động lòng người, giống như quay về thảm cỏ lavender thời thơ ấu, có một cô bé tay cầm chong chóng gió màu tím nằm ở trên lưng mình, ngọt ngào non nớt gọi: “Anh trai lớn. . . Anh trai lớn. . .”

 

Những lời này, giống như xuyên qua thời gian, vẫn rất đẹp, trái tim cảm thấy đau.

 

Trang Hạo Nhiên đứng yên ở trong phòng làm việc, hai tròng mắt đau đớn ứa nước mắt, không nhịn được nhìn chong chóng gió màu tím xoay tròn, nhớ tới một cô bé mặc váy trắng, đội khăn trùm đầu trắng như tuyết, cầm hoa cầu đi ở giữa rừng trúc, cất tiếng cười ngọt ngào đáng yêu. . . .Anh đột nhiên phát hiện cả người mình không còn hơi sức, chậm rãi cất bước đi tới ghế sa lon, ngồi xuống, cảm nhận chong chóng gió hạnh phúc xoay tròn xung quanh thế giới của mình. . .

 

Vẻ mặt anh lộ ra cực độ xúc động và đau đớn, chậm rãi đến gần chong chóng gió muốn đưa tay chạm vào chong chóng gió đang vui vẻ xoay tròn, nhưng lại không dám chạm vào. . .Nhưng nhìn chong chóng gió màu tím kia đang hạnh phúc xoay tròn, tim của anh từng trận đau đớn như bị xé nứt, mặc dù hiểu suy nghĩ trong lòng cô gái này, khuôn mặt của anh co quắp đè nén đau đớn, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, giống như nghe có tiếng khóc bay trong không gian tĩnh mịch. . .

 

“Anh trai của em là anh trai tốt, nở nụ cười rất chân thành. . . Đàn Piano rất dễ nghe. . . Em vẫn tự nói với mình, nếu anh không trở lại nhất định là có lý do của mình, em không muốn tin anh vi phạm lời hứa. . . Đã nhiều năm qua, mỗi lần em trở về nhà nhìn thấy chong chóng gió, cũng nhớ tới anh. . . Anh quay lại là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em, em không tin. . . Anh quên mất em. . .”

 

Trang Hạo Nhiên cảm thấy khổ sở cúi đầu, thân thể chợt co quắp, hai tròng mắt run rẩy đè nén nước mắt. . .

 

“Anh nói xem, cô bé mặc váy trắng đó rốt cuộc là em gái nhỏ của anh hay là cô dâu của anh! ! Anh nói đi . . .” Giọng nói của cô gái chờ đợi nhiều năm đột nhiên đau lòng khóc gọi. . .

 

Trang Hạo Nhiên cảm giác đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn khắp phòng làm việc trống rỗng, còn có chong chóng gió màu tím đang hạnh phúc xoay tròn, anh thật vội vàng gọi: “Khả Hinh. . . Khả Hinh. . . Em đang ở đâu ?”

 

Điện thoại di động chợt vang lên! !

 

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, nghe được tin tức của Trung tâm giám sát, hai tròng mắt của anh lóe lên, lập tức nhanh chóng chạy ra ngoài phòng làm việc! ! !

 

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *