Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 478

Chương 478: DUYÊN VÀ PHẬN

Hạ Tuyết nhìn anh, sâu kín nói: “Chỉ cần không sợ bị thương là có thể đi về phía trước, trong cuộc đời của em bị té ngã cũng không đáng sợ.”

Cô nói xong, liền vươn tay nhẹ nhàng trùm trên tay anh, cố sức rút tay kia ra, ngẩng mặt đứng thẳng người bước đi, đi qua hàng ghế xa hoa, để lại một bóng lưng lạnh lùng xinh đẹp, tuyệt tình.

Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, gắt gao nhìn Hạ Tuyết kéo nhẹ váy, từng bước, từng bước tao nhã đi xuống bậc thang, vóc người xoay đi, gợi lên cảm giác mê hoặc và trêu chọc người ta, trong óc của anh thoáng qua hình ảnh đã từng cùng cô ở trên giường dây dưa các kiểu xé rách, ánh mắt thoáng qua đau đớn hơn là hận ý, lại nhìn phương hướng cô đi, đã thấy cô ở dưới lầu, tay nâng rượu đỏ, đang cùng một nam tân khách nói chuyện với nhau, ánh mắt nam sĩ kia không cách nào rời khỏi người Hạ Tuyết.

Hàn Văn Hạo nâng một ly rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch.

Daniel cũng mỉm cười xoay người, cánh tay đặt nhẹ trên ghế sa lon, nhìn Hạ Tuyết dưới đại sảnh bữa tiệc, hài lòng nói: “Lúc nào cô ấy cũng rất quyến rũ, mê hoặc mọi người … Lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy cô ấy, đã cảm thấy cô ấy là một ngôi sao sáng lấp lánh …”

Phốc! Mộng Hàm là người ngây thơ nở nụ cười, nhìn Daniel sảng khoái nói: “Daniel tiên sinh là người hài hước, mỗi lần nghe anh nói đến tình yêu dành cho Hạ Tuyết cũng làm cho người ta say mê… Làm cho người ta cảm giác ngôn ngữ Trung quốc còn có thể dùng lãng mạn như vậy, thật tuyệt vời.”

“Cho tới bây giờ người Pháp cũng không từ chối lãng mạn …” Daniel cầm ly rượu đỏ, nâng ly về phía Mộng Hàm…”Chúc mừng hai người, hi vọng hai người trăm năm hạnh phúc, đời người còn khá dài, có thể may mắn dắt tay nhau cả đời, điều này thật sự là thật duyên phận khó có được…”

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn về phía Daniel nói: “Có duyên có phận, còn phải có tình mới được, nhiều năm qua, Mộng Hàm vẫn làm bạn với tôi, đối mặt công việc của tôi có sự hiểu biết và khoan dung, không gò bó, không làm khó, cũng chỉ lặng yên chờ đợi, tôi là một người hời hợt, có thể được cô ấy thông cảm và khoan dung, tiếp tục ủng hộ như vậy, điều này hết sức khó khăn … Cho nên, có thể lấy được cô ấy là may mắn của tôi. Dù sao chúng tôi cũng yêu nhau, tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc …”

Hai tròng mắt Mộng Hàm đột nhiên đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn chồng hứa hôn của mình.

Hàn Văn Kiệt cũng cúi đầu nhìn Mộng Hàm, cười khẽ vươn tay ôm cô vào trong ngực.

Tần Thư Lôi ngồi trên ghế sa lon, hai mắt thoáng qua một chút mất mát, nhìn Mộng Hàm tựa vào trong ngực Hàn Văn Kiệt, lúc nhìn chồng hứa hôn, tình ý rất nồng đậm, cô sâu kín nhìn Hàn Văn Hạo đang lạnh lùng ngồi đó, vẻ mặt không chút thay đổi, trái tim của cô bị bóp chặt, chợt cảm thấy trong bụng đau đớn dữ dội, liền vươn tay nắm chặt cánh tay Hàn Văn Hạo, kêu nhỏ: “Văn Hạo …”

Lúc này Hàn Văn Hạo mới quay đầu, nhìn Tần Thư Lôi, lo lắng hỏi: “Thế nào?”

“Em có chút không thoải mái, anh đưa em đến phòng nghỉ ngơi một chút …” Cô khẽ vuốt bụng, thở nhẹ nói.

Hàn Văn Kiệt nghe vậy, lập tức tiến lên cầm cổ tay của cô đặt trên đầu gối mình nghe mạch trong chốc lát, hơi nghiêm mặt, nói: “Vừa mất đứa bé, đáng lẽ nên ở nhà điều dưỡng cho tốt, bất quá bây giờ cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là được, tôi đi dặn đầu bếp khách sạn nấu canh bổ máu, dưỡng thần cho chị lót dạ …”

“Đi thôi …” Hàn Văn Hạo lập tức đỡ Tần Thư Lôi đi xuống lầu, đi qua đại sảnh bữa tiệc, đi tới phòng nghỉ ngơi phía sau sảnh bữa tiệc, nhưng Tần Thư Lôi vừa đi, vừa chợt cảm thấy cả người mềm nhũn không còn hơi sức, sắc mặt tái nhợt dựa vào người Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn Tần Thư Lôi, có chút lo lắng nói: “Hay là trở về bệnh viện đi, bây giờ anh nhìn thấy em không tốt lắm…”

“Không… Nghỉ ngơi một chút sẽ tốt mà.” Tần Thư Lôi nhìn anh, khẽ mỉm cười nói.

Hàn Văn Hạo không có cách nào, lập tức bế ngang Tần Thư Lôi cùng với quản lý khách sạn đi vào phòng nghỉ ngơi xa hoa, lúc này Trang Minh Nguyệt nghe nói thân thể Tần Thư Lôi không tốt cũng đã vội vàng chạy đến, cùng nhau đỡ cô nằm xuống, Trang Minh Nguyệt biết bữa tiệc sắp bắt đầu, liền nói với con trai: “Con ra ngoài trước đi, hôm nay con và cha là khách quý.”

Hàn Văn Hạo đứng bên mép giường, nhìn Tần Thư Lôi đã nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt nhìn mình, mỉm cười gật gật đầu nói: “Đi ra ngoài đi … Em không sao, nghỉ ngơi một chút, em sẽ ngồi dậy…”

Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, gật đầu, nhìn cô nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, chút nữa anh vào xem em. Có lẽ Văn Kiệt sẽ tới ngay thôi … Đừng lo lắng …”

Tần Thư Lôi nhìn anh, khẽ mỉm cười.

Hàn Văn Hạo xoay người đi ra phòng khỏi nghỉ, xoay người đi qua hành lang thật dài, từng bước, từng bước đi về phía trước.

Có một giọng nói cười nhẹ nhàng, lộ ra một chút mê hoặc từ trên sân thượng truyền đến.

Ánh mắt anh lạnh lẽo dừng nơi hành lang, quay đầu nhìn về phía sân thượng, Trầm Ngọc Lộ đang nâng rượu đỏ uống cùng Lãnh Khiêm lâu lâu nói một chút chuyện cười, cô không nhịn được cười lên, tay chống nhẹ lên trên ban công, ngón áp út quét nhẹ qua lan can màu trắng, giống như khẽ vuốt ve lồng ngực một người đàn ông, Lãnh Khiêm vừa nhìn cô, vừa vươn tay phủ lên bàn tay thon của cô.

Con ngươi Trầm Ngọc Lộ đảo một vòng, cười nhẹ, rút tay ra.

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo giống như con báo nhỏ, từ bên này hành lang, xa xa nhìn tới cô.

“Cậu chủ, bà chủ tìm cậu?” Đầu bên kia hành lang đi tới một nhân viên phục vụ, nhìn Lãnh Khiêm, nói.

“Tôi xuống lầu một chút, cô ở nơi này chờ tôi…” Lãnh Khiêm nói xong mỉm cười nhìn Trầm Ngọc Lộ một cái, rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười, gật đầu hiểu ý, chậm rãi xoay người, cũng đang quay đầu về phía hành lang bên kia, nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc tây trang trắng, nghiêm nghị hấp dẫn như một ông vua đang nhìn mình, hai tròng mắt của cô lập tức lóe lên ánh sáng câu hồn, sâu kín cầm túi xách xoay người đi về phía hành lang bên phải…

Hàn Văn Hạo đi theo bước chân của cô, từng bước, từng bước đi về phía trước, nhìn cô mặc váy dài tua ren, trong đêm tối vô cùng quyến rũ và uyển chuyển, nhất là làn lụa mỏng phơi bày thân thể quyến rũ của cô, sợi tua ren lẫn nhẹ vào hai cái mông tròn, vòng eo khẽ vặn vẹo đong đưa giống như con rắn nước.

Ánh mắt Trầm Ngọc Lộ lóe lên, biết anh đi theo phía sau mình, liền nở nụ cười quyến rũ đi qua hành lang thật dài yên tĩnh, từ từ đi vào thang máy, xoay người, đưa ra ngón tay thon chuẩn bị đè xuống nút đóng cửa, một bóng người lại vượt lên trước mặt, Hàn Văn Hạo xuất hiện trước thang máy, nhìn cô …

Trầm Ngọc Lộ chớp đôi mắt màu đồng, không lên tiếng, nắm túi xách của mình, đứng một bên.

Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, vừa đi vào thang máy, cửa thang máy thần bí và yên tĩnh đóng chặt lại.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *